Thời gian trôi qua.
Lúc này Pháp Thuyền của Hứa Thanh chỉ còn cách nơi trước đó phát hiện
tiểu Huyền U tông hai ngày lộ trình, một đêm này bầu trời vô cùng rực rỡ, trên
bầu trời tràn đầy những ngôi sao, ánh trăng sáng tỏ, từng tia trăng sáng chiếu rọi
khắp nơi.
Từ xa nhìn lại, bầu trời đêm mênh mông, đại địa an tĩnh, ánh sao cùng ánh
trăng giao hòa lưu chuyển, sương lạnh ngưng tụ, tràn ngập thế gian.
Trên Pháp Thuyền truyền ra tiếng sáo du dương.
Bây giờ tiếng sáo không còn là âm thanh ô ô nữa, đã mang theo tiết tấu,
mang theo giai điệu, còn ẩn chứa một cỗ sát phạt, khác biệt với tiếng sáo của Tử
Huyền Thượng Tiên.
Cỗ sát phạt này đến từ tiết tấu, giai điệu và nhịp điệu của khúc nhạc, tựa như
một người chinh chiến bát phương, khí thế hào hùng, nhưng khúc nhạc rất
nhanh lại biến đổi, tựa như chiến tranh đã kết thúc, mọi người nhìn qua hài cốt
đầy đất, sau đó nhìn qua bầu trời, trong lòng tồn tại rất nhiều nghi ngờ không
cách nào giải thích đối với thiên địa.
Trên mặt những người này dần dần càng ẩn chứa nhiều vẻ mờ mịt hơn, hình
như người thổi sáo đã dung nhập toàn bộ suy nghĩ của mình vào trong tiếng sáo,
không ngừng nhờ vào tiếng sao vang vọng truyền ra bên ngoài.
Nhưng nếu khúc sáo này rơi vào trong tai người thổi sáo quen, bọn họ sẽ rất
dễ dàng nghe ra khúc sáo này không lưu loát, cũng biết được khúc sáo này là do
một người mới học thổi sáo thổi.
Nhưng có một điều hiển nhiên, đó là nhạc do tâm mà sinh, nếu như muốn
học cũng không phải là khó, ít nhất như Hứa Thanh bây giờ, chính là cái dạng
này.
Lúc này Hứa Thanh một thân đạo bào màu tím, trong tay cầm một cây sáo
xanh biếc, khoanh chân để vạt áo trải ra trên boong tàu, tóc dài tung bay theo
gió, ánh trăng làm nền, giống như tiên cảnh.
Nhất là đôi lông mày như kiếm, trong mắt mang theo vẻ thâm thúy, ánh mắt
hơi trầm xuống, cây sáo trước môi che đậy non nửa gương mặt vừa thanh tú vừa
yêu dị, lại phối hợp với đôi tay thon dài ở trên cây sáo của hắn, đa số người
trông thấy một màn này sẽ đều tán thưởng một tiếng là mỹ thiếu niên.
Mà bộ dáng nghiêm túc thổi sáo của hắn lại càng hiện ra một cỗ mị lực khó
có thể hình dung, khiến cho Tử Huyền Thượng Tiên một bên chống tay,
nghiêng người dựa vào trên một cái ghế chế tạo bằng gỗ Vân Hà ngũ sắc nghìn
năm, cũng phải hơi mở hai mắt ra, trong mắt lóe lên một tia sáng khác thường.
Tia sáng dần mạnh lên, tiếng sáo dần dần loạn.
Hứa Thanh lựa chọn nhắm mắt lại.
Đối với Hứa Thanh mà nói, khoảng thời gian này giống như là một lần loại
ma luyện khó có thể nói rõ với hắn vậy, trước giờ hắn chưa từng trải qua loại
việc giống như thế này, thế nên cũng không biết nên xử lý như thế nào, hắn
ngoại trừ đả tọa tu hành, cũng chỉ có thể đặt hết lực chú ý của mình vào trong
việc học kiến thức mới.
Hứa Thanh luôn luôn cực kỳ tôn trọng đối với tri thức, cũng rất hiếu học.
Như lúc trước Thất gia dạy hắn đánh cờ, về sau thỉnh thoảng Hứa Thanh
cũng sẽ hiện ra bàn cờ trong đầu.
Mà ở trước mắt, Tử Huyền Thượng Tiên dạy hắn thổi sáo, Hứa Thanh thích
cái môn này từ tận trong lòng, hắn không phải một người giỏi ăn nói, mà tiếng
sáo lại có thể giúp hắn dễ dàng bộc lộ suy nghĩ trong đáy lòng, đưa nó ra bên
ngoài.
Chỉ là ánh mắt của Tử Huyền Thượng Tiên khiến cho Hứa Thanh có chút
mất định hướng.
Hắn không hiểu vị lão tổ Huyền U tông này.
Cũng không hiểu tại sao đối phương muốn tìm mình để trêu đùa.
Hắn cảm thấy người có tu vi đến trình độ này, tướng mạo bên ngoài đã
không còn trọng yếu nữa, mặt khác trong khoảng thời gian bọn họ đi trên
đường, hắn cũng đã thấy đối phương ra tay bảy lần.
Mỗi một lần đều rất hời hợt, mỗi một lần đều khiến cho tất cả mọi thứ tiêu
tán.
Không hề nhìn thấy trên ngón tay của Tử Huyền Thượng Tiên có một giọt
máu tươi.
Mà nguyên nhân giết chóc, có đôi khi là bởi vì đối phương tự tìm cái chết,
truyền ác ý tới bọn họ, nhưng đôi khi là do yêu ghét cá nhân của Tử Huyền
Thượng Tiên quyết định.
Ví dụ như hôm qua, một tu sĩ dị tộc ở trên không trung nhìn nàng nhiều hơn
một lần, trong nháy mắt tiếp theo vị cường giả dị tộc này liền trở thành tro bụi,
tiêu tán ở trong thiên địa.
Mỗi lần, Hứa Thanh đều cảm thấy những đạo hồn kia có chút đáng tiếc, hắn
cần một trăm hai mươi hồn để trấn áp trong pháp khiếu, nhưng Hứa Thanh cũng
không tiện mở miệng nhắc tới việc này.
Cùng lúc đó, Hứa Thanh cũng nhìn thấy những điểm khác biệt của Tử
Huyền Thượng Tiên với những người khác, nàng rất có thiện ý đối với những
tiểu quốc khó khăn nghèo khổ ở bên bờ sông dọc đường, thường thường nàng
sẽ phất tay, giải quyết một chút sự tình phàm tục cho những tiểu quốc này.
Ví dụ như mấy ngày trước bọn họ đi ngang qua một cái tiểu quốc, khoảng
thời gian này bên trong tiểu quốc có kẻ trộm lẻn tới, rất khó bắt, việc này rất
tầm thường, tu sĩ căn bản sẽ không rảnh để ý tới, nhưng Tử Huyền Thượng Tiên
lại phất tay bắt kẻ trộm kia ra, khiến gã tan thành mây khói.
Những thứ này, khiến cho Tử Huyền Thượng Tiên trong nhận thức của Hứa
Thanh tràn đầy một màn sương mù.
Mà khí chất của Tử Huyền Thượng Tiên cũng biến hóa thất thường, đôi khi
nàng tựa như thiếu nữ vậy, vui vẻ liền viết ở ngay trên mặt, bởi vì nhìn thấy trên
núi có một đóa hoa xinh đẹp, liền xuống thuyền với tay hái.
Đôi khi nàng lại tràn đầy khí chất hiên ngang, uống từng ngụm từng ngụm
rượu, tóc đen tung bay trong gió, tràn đầy khí khái.
Đôi khi nàng lại lạnh như băng, vừa ra tay liền giết chết người.
Có khi lại hiện ra vẻ mị hoặc mãnh liệt, một cái nhăn mày hay một nụ cười,
đều toát ra một loại cảm giác thuỳ mị không nói ra được, khiến cho người ta có
một loại cảm giác vô cùng quyến rũ gợi cảm.
Mà Tử Huyền Thượng Tiên cũng có thời điểm ôn nhu, mỗi lần tiếng sáo của
Hứa Thanh xuất hiện sai sót, nàng sẽ ôn nhu như nước, nhẹ giọng nói cho Hứa
Thanh biết chỗ sai, uốn nắn cho hắn.
Ngây thơ, lạnh như băng, oai hùng, giang hồ, quyến rũ, ôn nhu, rất nhiều khí
chất, Hứa Thanh chưa từng thấy nhiều khí chất khác biệt như vậy ở trên cùng
một người.
Cho đến hai ngày sau, Hứa Thanh lại thấy được một khí chất khác ở trên
người Tử Huyền Thượng Tiên.