Hứa Thanh ngưng trọng, hắn nhìn hòn sỏi biến thành bụi bặm tiêu tán khắp
bốn phía, dần dần không thể nhận ra, hắn không hề quan tâm tới những người tử
vong kia, thứ khiến cho tâm thần Hứa Thanh ngưng trọng là thủ đoạn của Quy
Hư.
Thoạt nhìn thì thủ đoạn này giống như đơn giản, nhưng huyền diệu ẩn chứa
trong đó đã vượt quá khỏi nhận thức của Hứa Thanh.
Còn một thứ khiến cho Hứa Thanh thở sâu, đó là khi hắn cúi đầu đưa mắt
nhìn về Thái Ti Độ Ách Sơn bên dưới, vị trí nguyên bản của ngọn núi kia…
Chỗ đó, bây giờ đã là một mảnh bình địa bị san phẳng.
Hứa Thanh trầm mặc, điều khiển Pháp Thuyền tiếp tục đi về phía trước,
dưới đêm trăng, hình như tâm tình của Tử Huyền Thượng Tiên đã trở nên rất
tốt, thi thoảng lại đưa bầu rượu lên trên đôi môi đỏ mọng, một ngụm tiếp một
ngụm uống xuống.
Nàng uống rượu trông thiếu đi một chút kiều mị, nhưng lại nhiều thêm vài
phần hiên ngang.
Nhưng hết lần này tới lần khác, bộ dạng này chẳng những không khiến mị
lực của nàng giảm bớt, ngược lại cái loại cảm giác giang hồ thoải mái đó, lại
khiến cho lực hấp dẫn của nàng càng trở nên cường liệt hơn.
Hứa Thanh nhiều lần quét mắt nhìn tới bầu rượu của Tử Huyền Thượng
Tiên.
Nhưng hắn lại nghĩ tới tu vi của Tử Huyền Thượng Tiên, cho dù nàng có
uống nhiều hơn nữa thì có lẽ cũng sẽ không có chuyện say rượu, thế nên đáy
lòng của hắn liền nhẹ nhàng thở ra.
Tử Huyền Thượng Tiên để ý tới ánh mắt của Hứa Thanh, khuôn mặt xinh
đẹp hiện lên nụ cười dào dạt, giơ bầu rượu trong tay lên, lắc lắc về phía Hứa
Thanh.
"Ngươi uống không?"
Hứa Thanh lắc đầu.
"Vị tiểu bằng hữu này, ngươi quả thực hơi ngốc!!!." Tử Huyền Thượng Tiên
khẽ cười, đặt bầu rượu ở bên miệng, lại uống tiếp, theo rượu chảy vào miệng
của nàng, có một vài giọt theo nàng hơi nhếch miệng lên, chảy xuống qua khóe
miệng rơi xuống phía dưới, theo gió bay xa.
Một giọt trong đó, có lẽ là trùng hợp đã rơi vào trên cằm Hứa Thanh, một tia
mùi rượu tràn ra chui vào trong mũi Hứa Thanh, mà lúc này Tử Huyền Thượng
Tiên trên mạn thuyền bỗng lấy ra một cây sáo màu xanh biếc, đặt ở trước môi
và ung dung thổi ra một khúc sáo.
Khúc sáo rất êm tai, mặc dù Hứa Thanh không hiểu âm luật, nhưng cũng
nghe ra tư thế oai hùng ẩn chứa bên trong khúc sáo.
Tựa như có một người nữ tử mặc áo tơi, cầm trường kiếm trong tay, bước ra
từ trong giang hồ đi, kể rõ về tuổi trẻ và chuyện xưa.
Bên trong mơ hồ mang theo một tia tiếc nuối.
Yên lặng lắng nghe một hồi, thân thể của Hứa Thanh cũng chậm rãi trầm
tĩnh lại và đắm chìm vào bên trong khúc nhạc.
Thời gian …cứ như thế trôi qua.
Dưới ánh trăng, Tử Huyền Thượng Tiên một thân bạch y giống như tiên tử
hạ phàm, vẻ đẹp tuyệt mỹ, hai con ngươi bao hàm mê ly, tiếng sáo tung bay
phiêu lãng.
Gió núi làm bạn, khúc nhạc làm vui, vang khắp bốn phương, càng lúc càng
xa.
Ngày bình thường khu vực Thái Ti Độ Ách Sơn luôn tràn ngập sự hung tàn,
nhưng trong màn đêm hôm nay, dường như toàn bộ nơi này cũng đều đắm chìm
vào trong tiếng sáo, trở nên vô cùng yên lặng.
Dường như toàn bộ thiên địa chỉ còn lại có một mình Tử Huyền Thượng
Tiên, dần dần …tiếc nuối bên trong tiếng sáo đã hóa thành cô độc.
Hứa Thanh nghe thấy nỗi cô độc đó thì không khỏi ngẩng đầu, nhìn Tử
Huyền Thượng Tiên ngồi trên mạn thuyền, trên người của đối phương nhiều
hơn một tia linh hoạt kỳ ảo, nhiều hơn vận vị cô đơn, tựa như u lan trong sơn
cốc không lối vào.
Không cần người khác tới tán thưởng thanh xuân của nàng, cũng không cần
có người nhìn thấy tuổi trẻ tươi đẹp của nàng, nàng chỉ nở rộ vì chính mình,
cũng chỉ là cố chấp và chờ mong trong chính nội tâm của nàng.
Nhìn bóng hình xinh đẹp trước mắt, Hứa Thanh bỗng nhiên hiểu được một
chút nguyên nhân câu nói của đội trưởng, hiểu được vì sao vị Tử Huyền
Thượng Tiên này lúc còn trẻ lại có vô số người si mê.
Hứa Thanh không si mê, nhưng hắn thích tư thế oai hùng cùng với tiếng sáo
có sự tiếc nuối này, cũng ưa thích sự cô độc ẩn chứa bên trong tiếng sáo.
Hứa Thanh nhắm nghiền hai mắt, tiếng sáo khiến hắn nhớ tới sinh hoạt khi
còn bé, nhớ tới nhân sinh vùng vẫy, cũng nhớ tới Lôi đội, nhớ tới Bách đại sư.
Hắn muốn uống rượu…
…
Hồi lâu, hừng đông.
Tiếng sáo chầm chậm tiêu tán, một khắc khi mặt trời mọc, thân ảnh của Tử
Huyền Thượng Tiên đã đứng ở trên đầu thuyền đưa lưng về phía Hứa Thanh,
ngẩng đầu nhìn qua bầu trời như hỏa thiêu ở xa xa.
"Hứa Thanh, ngươi thích ngắm mặt trời mọc không?"
"Không thích lắm." Hứa Thanh suy nghĩ một chút, sau đó trả lời.
"Ta rất thích, bởi vì một khắc khi mặt trời mọc, là lúc ánh sáng của nó đẹp
nhất." Tử Huyền Thượng Tiên nhẹ giọng mở miệng, đứng ở nơi đó ngóng nhìn
bầu trời, Hứa Thanh cũng ngẩng đầu nhìn lên thiên thượng.
Hai người không nói gì, cho đến khi mặt trời đỏ bay lên từ trong đám mây
đỏ, ánh sáng vô tận nhanh chóng lướt qua đại địa, hòa tan màn trời tối tăm,
chiếu sáng toàn bộ Thái Ti Độ Ách Sơn màu đen, khiến cho cả thiên địa vào
thời khắc này trở thành một mảnh sáng ngời.
Một ngày mới đã đến, nhưng lúc này lại có một ánh mắt ác ý đột nhiên xuất
hiện từ bên trong Thái Ti Độ Ách Sơn phía dưới, vừa xuất hiện liền khóa chặt
trên Pháp Thuyền của Hứa Thanh.
Ánh mắt này tựa như hóa thành thực chất, bóp méo bốn phương, cũng khiến
cho ánh sáng trên bầu trời bị che đậy một chút.
Giữa lông mày Tử Huyền Thượng Tiên bỗng lộ ra một tia không vui.
Trong nháy mắt tiếp theo, khi tia ác ý này chú ý đến Tử Huyền Thượng
Tiên, ngay khoảnh khắc tiếp sau thì ác ý trong đó liền hóa thành hoảng sợ và
kinh hoảng, nháy mắt tiêu tán.
Nhưng hiển nhiên nó đã quấy rầy Tử Huyền Thượng Tiên, cho nên hậu quả
rất nghiêm trọng.
Tử Huyền Thượng Tiên giơ bàn tay trắng như ngọc lên vung về phía dưới,
cách đó không xa, một tòa núi nhỏ trực tiếp bắt đầu vặn vẹo, mắt thường cũng
có thể thấy được nó đang bị thiêu đốt, sau một cái chớp mắt liền trở thành tro
bụi.
Toàn bộ quá trình chỉ phát sinh trong một cái chớp mắt, nhanh đến cực hạn,
ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng cũng không kịp vang vọng, ngọn núi bên
trong dãy núi kia …không còn tồn tại.
Làm xong những thứ này, Tử Huyền Thượng Tiên duỗi lưng một cái rồi
quay người đi về phía Hứa Thanh, trong khi Hứa Thanh căng thẳng thì nàng đi
đến trước mặt Hứa Thanh, nhìn vào đôi mắt của Hứa Thanh, ánh mắt âm u sâu
thẳm của nàng rất dễ khiến cho người khác nhìn vào liền bị lạc ở bên trong