Trong khi không khí bốn phía của Đạo Huyền Sơn trở nên vô cùng quỷ dị,
từ trên bầu trời bỗng nhiên truyền tới một giọng nói ôn hòa bình tĩnh, ngay khi
truyền tới liền vang vọng bốn phương.
"Đều là nguyên lão của liên minh, sao có thể vì tiểu bối mà tổn thương hòa
khí đôi bên được."
Giọng nói vừa tới, tâm thần của toàn bộ tu sĩ ở bốn phía đều như bị thiên lôi
đánh xuống, trung niên mặc áo bào xanh của Đại Diễn Đạo Cung là người thứ
nhất phản ứng, cúi đầu về phía xa.
"Bái kiến Minh chủ."
Sắc mặt của Lăng Vân lão tổ cũng khôi phục như thường, đồng dạng cúi đầu
bái kiến.
Huyết Luyện Tử nhìn Lăng Vân một chút, lại liếc lão tổ Đại Diễn Đạo Cung
một cái, trên mặt lộ ra nụ cười mà người ngoài nhìn không thấu, cũng cúi đầu
bái kiến.
Tử Huyền Thượng Tiên nhăn đôi mi thanh tú lại, cúi đầu sau đó xoay người
đi về phía Huyền U tông, sau vài bước liền tan biến vô ảnh.
Theo mọi người bái kiến, giọng nói ôn hòa lại lần nữa từ trên bầu trời truyền
đến.
"Nhưng quy tắc chính là quy tắc, nếu như quy tắc có thể tùy ý rung chuyển,
vậy thì pháp luật của liên minh sao có thể trường tồn."
"Lăng Vân đạo hữu, ngươi có chút xúc động rồi, ta phạt ngươi 10 năm tiền
lợi nhuận của liên minh."
"Đạo Ngôn đạo hữu, từ khi nào ngươi lại hành sự như thế này vậy, nhìn trên
giao tình trước kia giữa ngươi cùng Lăng Vân lão tổ, mặc dù có thể lý giải việc
này, nhưng quy củ vẫn không thể bỏ, cũng phạt ngươi 10 năm tiền lợi nhuận của
liên minh."
"Về phần Huyết Luyện Tử đạo hữu, ngươi tính tình nóng nảy, trách phạt
tương tự."
"Hứa Thanh không tệ, dựa theo đề nghị trước kia của Huyết Luyện Tử đạo
hữu, ngay hôm nay tăng Hứa Thanh lên đãi ngộ của Đạo Tử, hàng năm có tám
trăm vạn linh thạch làm tài nguyên, toàn bộ các mạch của tám tông đều mở ra
với ngươi, đồng thời toàn bộ địa phương tạo hóa của Liên Minh Bát Tông đều
sẽ mở ra, hàng năm ngươi sẽ có mười lần đi vào không cần trả phí, tông môn
cũng sẽ che chở ngươi, cũng sẽ thông cáo việc này cho toàn bộ Nghênh Hoàng
Châu, đồng thời, ta ban thưởng cho ngươi quyền sử dụng toàn bộ hình chiếu
pháp bảo Cấm Kỵ của Liên Minh Bát Tông."
"Về phần Thánh Quân Tử, cuối cùng vẫn là một hạt giống tốt, lăng Vân đạo
hữu mang về tu dưỡng thật tốt đi, Kim Ô của ta sẽ giúp Thánh Quân Tử làm lại
thân thể, đến lúc đó lại nhanh chóng mở Thiên Cung bước vào Kim Đan, tương
lai vẫn tươi sáng như trước."
"Việc này đến đây thôi, tất cả đều chung một cái liên minh, đoàn kết mới là
trọng yếu nhất."
Giọng nói ôn hòa vang vọng, dần dần tiêu tán.
Lão tổ Đại Diễn Đạo Cung ngẩng đầu, tùy ý ném Thánh Quân Tử như một
món hàng cho Lăng Vân lão tổ, sau đó quay đầu đưa mắt nhìn Huyết Luyện Tử,
nở ra nụ cười đầy ý vị thâm trường sau đó mới quay người rời đi.
Lăng Vân lão tổ trầm mặc, cúi đầu nhìn tôn nhi hôn mê, trong mắt lộ ra một
tia tiếc nuối, cũng có vẻ tiếc hận, sau khi nâng gã dậy, cũng không nhìn Huyết
Luyện Tử mà bay thẳng về Lăng Vân Kiếm tông.
Huyết Luyện Tử trầm ngâm một phen, gật nhẹ đầu về phía Hứa Thanh,
trong mắt mang theo tán thưởng, tương tự rời khỏi.
Chỉ có Thất gia đi từng bước một tới trước mặt Hứa Thanh, nhìn Hứa Thanh
bị thương, giơ tay phải lên, một đạo ánh sáng lập tức tràn ra chiếu vào trên
người Hứa Thanh, khiến cho hết thảy thương thế nhanh chóng khép lại, sau đó
liền nở nụ cười.
"Lần này làm rất tuyệt, đi thôi, cùng ta trở về."
"Còn ngươi nữa." Thất gia quay đầu trừng mắt về phía đội trưởng.
Đội trưởng ủy khuất, thầm nghĩ lão đầu tử thế mà lại biểu lộ không công
bằng rõ ràng như vậy, chẳng lẽ không lo sẽ làm tâm linh yếu ớt của y bị tổn
thương sao, nói như thế nào thì mình cũng là đệ tử của người nha, thậm chí còn
là đại đệ tử!
Đội trưởng thở dài ngoan ngoãn đi theo sau lưng Thất gia, cùng Hứa Thanh
ngậm miệng, một đường đi về phía Thất Huyết Đồng.
Trên đường, Thất gia phía trước, Hứa Thanh và đội trưởng đi phía sau, đội
trưởng dùng bờ vai đụng đụng Hứa Thanh một hồi.
"Tại sao không nói chuyện thế?"
Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, không nói chuyện.
"Hắn mở miệng sẽ phun máu, tiểu tử này tiếc huyết dịch có tinh khí thần
thôn phệ Diệt Mông, vẫn đang toàn lực luyện hóa." Thất gia đi ở phía trước
nhàn nhạt mở miệng.
Hứa Thanh trầm mặc, lần nữa nuốt xuống huyết dịch trào lên cổ họng, tiếp
tục luyện hóa.
Đội trưởng nghe thấy câu này liền sáng mắt, xoa xoa bàn tay.
"Tiểu sư đệ, ăn mảnh là không tốt đâu."
Hứa Thanh sững sờ, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn đại sư huynh.
"Không sao, đại sư huynh sẽ không chê thứ ngươi đã ngậm, dù đầy nước bọt
cũng không sao đâu, ngươi cứ nhổ ra một ngụm thử?" Mắt đội trưởng sáng lên.
Hứa Thanh trầm mặc bước nhanh vài bước tới gần Thất gia, rời xa đội
trưởng.
Đội trưởng hiện lên vẻ mặt tiếc nuối.
Thất gia tức giận quay lại trừng mắt nhìn đại đệ tử của mình, sau đó lại quay
đầu nhìn về phía Hứa Thanh.
"Có nhìn ra ẩn tình gì từ những việc vừa xảy ra không."
Hứa Thanh gật đầu, lại lắc đầu.
"Vị Minh chủ này của chúng ta đang hạ một bàn cờ."
Hứa Thanh nheo mắt lại.
"Đáng tiếc, bổn sự tu hành của người này cũng không tệ, nhưng kỳ nghệ
đánh cờ, hơi kém." Thất gia cười cười, tràn đầy ý vị thâm trường.
"Tóm lại ngươi không cần lo lắng, trong thời gian ngắn ngươi sẽ an toàn,
nhưng ngươi phải nhớ kỹ, người đạt tu vi đến cấp độ này, nhất là những lão tổ
Quy Hư của liên minh, như lão tổ của Đại Diễn Đạo Cung kia, trên người bọn
họ sẽ vĩnh viễn không chỉ có một loại sắc thái."
"Sắc thái sẽ đổi tới đổi lui, một khắc ngươi không vạch trần, ngươi sẽ vĩnh
viễn không biết đến cùng tâm bọn họ là màu gì."
"Dù gì cũng là liên minh, tông môn nhiều, hết thảy đều là vì lợi ích, mặc dù
đến cảnh giới cao thì lợi ích cũng không còn trọng yếu như vậy nữa, nhưng nếu
như ngươi một lần thất bại, như vậy về sau sẽ lần lượt như thế, thứ mất đi cũng
không phải là lợi ích, mà là cả người đều bị nuốt mất."
"Đây là thế giới ăn thịt người, phương pháp ăn nguyên thủy và phương pháp
ăn của cao tầng sẽ không giống nhau."
"Một điều cuối cùng, đó là chúng ta vẫn còn quá yếu." Thất gia lắc đầu.
Đội trưởng ở phía sau cũng thở dài.
"Đúng vậy, chúng ta quá yếu."
Hứa Thanh lần nữa nuốt xuống huyết dịch vừa cuộn trào lên trong miệng,
cảm động lây và gật đầu mở miệng.
"Đúng, chúng ta quá yếu."
Trong khi ba người nói chuyện, bọn họ đã về tới Thất Huyết Đồng, trước
khi chia lìa, bộ dạng Thất gia muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn mở
miệng.
"Còn có vị Tử Huyền Thượng Tiên kia..." Thất gia nói đến đây, đội trưởng
lập tức vểnh tai nhanh chóng đi vài bước tới gần.
Hứa Thanh ngậm miệng lại, không nói lời nào.
"Lão Tứ…Giữ quan hệ cho tốt." Thần sắc Thất gia có chút thương cảm, vỗ
vỗ bờ vai Hứa Thanh, quay người rời đi.