"Hứa Thanh!!" Âm thanh của Thánh Quân Tử cực kỳ bi thảm, cảm giác bị
hấp thu toàn diện thế này khiến cho khí tức của gã lập tức suy yếu, muốn vùng
vẫy nhưng bản thân gã chỉ có lực lượng tiếp cận bảy đoàn mệnh hỏa, làm sao có
thể đào thoát được trong tay Hứa Thanh đã có chiến lực bảy đoàn mệnh hỏa
đỉnh phong, mắt thấy Diệt Mông của mình sẽ phải tiêu tán, thân thể của Thánh
Quân Tử đột nhiên tuôn ra một luồng ánh sáng màu vàng.
Đây là một khối ngọc giản, ngay khi xuất hiện liền hóa thành lực lượng che
chở của Nguyên Anh, thứ lúc trước gã ném ra hiển nhiên chỉ là đồ mặt ngoài mà
thôi, lúc này gã cũng muốn mượn cơ hội này để giãy giụa, nhưng trong nháy
mắt tiếp theo Tử Thiên Vô Cực Quan trên đỉnh đầu Hứa Thanh bộc phát, che
chở của Nguyên Anh thuộc về Hứa Thanh cũng ngay lập tức tản ra, trấn áp lực
lượng của khối ngọc giản của Thánh Quân Tử.
Hai luồng bảo hộ nổ vang sinh ra đối kháng, hóa thành giằng co và tựa như
muốn triệt tiêu nhau. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Hứa
Thanh tiếp tục thôn phệ, mà sau khi trì hoãn như vậy, thân hình của Thánh Quân
Tử đã sắp chỉ còn da bọc xương, Diệt Mông trên đỉnh đầu cũng đã ảm đạm đến
mức hầu như không thể phát hiện.
Kim Ô trong mắt phải Thánh Quân Tử lập lòe vài cái …nhưng vẫn không hề
xuất động, Hứa Thanh nhìn thấy như thế, cũng không vận dụng một quyền Hạ
Cửu Tuyền cuối cùng, hắn nhớ kỹ lời sư tôn nói, quyền này vừa ra phải giết
người, cũng không thể để người khác trông thấy.
Nhưng mà Hứa Thanh cũng gia tăng lực hấp thu thôn phệ, toàn lực hấp thu
máu huyết tinh khí thần, cổ của Thánh Quân Tử cũng sắp bị Hứa Thanh cắn
đứt.
Âm thanh của Thánh Quân Tử càng thêm thê lương, từng ngụm từng ngụm
máu tươi bị Hứa Thanh tươi sống nuốt vào, cảnh tưởng vô cùng hung tàn,
cuồng dã.
Mà đúng lúc này, một đạo thân ảnh màu xanh bỗng từ bên trong hư vô im
hơi lặng tiếng đi tới, những nơi đi qua trận văn như pháp tắc thiên đạo rơi lả tả
trên hư không, người này thừa dịp Lăng Vân lão tổ giao chiến cùng Huyết
Luyện Tử, một bước đã đến trên Đạo Huyền Sơn, đến bên người Hứa Thanh.
"Tuổi còn nhỏ mà đã ác độc như thế, đồng môn giao chiến mà hạ thủ mạnh
tay thế này, nhổ ra những thứ ngươi nuốt vào cho ta!"
Thanh âm lạnh như băng vang vọng, thân ảnh màu xanh này vung tay lên,
giữa Hứa Thanh và Thánh Quân Tử lập tức truyền đến tiếng nổ vang, hai người
nháy mắt đã bị tách ra, nhưng ngay một cái chớp mắt khi cả hai tách ra, thân
ảnh màu xanh kia lần nữa phất tay, tung một chiêu về phía Hứa Thanh.
Trong đầu Hứa Thanh vang lên tiếng nổ, trong ánh mắt tràn ngập tơ máu,
hắn không thể thấy rõ bộ dáng của đối phương, mà sức mạnh đối phương bộc
phát ra cũng là cấp độ lão tổ, hắn không cách nào chống cự, không cách nào đối
mặt, thậm chí hết thảy ý nghĩ trong đầu cũng đều hóa thành trống không, trong
cơ thể cuộn trào, tinh khí thần và Diệt Mông hắn vừa nuốt vào bị kéo ra từ trong
cơ thể, gần như sắp bị đối phương vẫy tay cầm đi.
Nhưng vào lúc này, một đạo ánh sáng tím từ trên trời giáng xuống, nháy mắt
đã rơi vào trước người Hứa Thanh, một làn gió thơm lập tức tràn ngập, bóng
lưng của Tử Huyền Thượng Tiên lập tức xuất hiện ở trước hai mắt tràn ngập
huyết sắc của Hứa Thanh.
Nàng nhẹ nhàng phất tay, nháy mắt tiêu tán hết thảy uy áp, một cỗ đại lực
hướng ra phía ngoài, thanh ảnh màu xanh kia cũng không nói hai lời, bắt lấy
Thánh Quân Tử lập tức rút lui, không hề làm khó Hứa Thanh.
"Một kiện tuổi tác vẫn có lòng dạ như vậy, tiểu bối giao chiến cũng muốn
đích thân ra tay, từ lúc nào Đại Diễn Đạo Cung lại làm việc như thế vậy?"
Tử Huyền Thượng Tiên vừa nhàn nhạt mở miệng vừa phất tay, sắc mặt của
tu sĩ thân ảnh màu xanh kia cũng trở nên âm lãnh, lại lần nữa lùi lại, cho đến khi
ra bên ngoài Đạo Huyền Sơn mới dừng lại, lộ ra bộ dáng một người trung niên.
Chính là, lão tổ Đại Diễn Đạo Cung.
Gã đưa mắt nhìn Tử Huyền Thượng Tiên thật sâu, lúc quay lại, Lăng Vân
lão tổ và Huyết Luyện Tử đều đã riêng mình tách ra.
Sắc mặt Huyết Luyện Tử vô cùng khó coi, chằm chằm gắt gao nhìn vào
trung niên mặc áo bào xanh, mà vẻ mặt của Lăng Vân lão tổ một bên lại rất là
kỳ quái, lão nhìn chằm chằm lão tổ Đại Diễn Đạo Cung giống như hiểu một
chút gì đó, trên mặt hiện lên vẻ đắng chát.
"Lăng Vân lão ca từng có ân huệ với ta, dĩ nhiên ta phải cứu Tôn nhi của
lão, về trừng phạt phá hư quy tắc, tự nhiên Lăng Vân lão ca sẽ thay ta đền bù,
có phải hay không Lăng Vân lão ca?"
Người trung niên mặc áo bào xanh nắm lấy Thánh Quân Tử hấp hối gầy khô
như củi, Diệt Mông hoàn toàn toái diệt đã mất đi công pháp Hoàng cấp, nhàn
nhạt mở miệng.
Ánh mắt Huyết Luyện Tử lập lòe, Lăng Vân lão tổ thì dường như thoáng cái
đã già nua đi rất nhiều, lặng lẽ gật đầu.
Sắc mặt Hứa Thanh khó coi, nheo mắt lại cất giấu sát cơ, đưa mắt nhìn lão
tổ Đại Diễn Đạo Cung, theo bản năng của hắn, chuyện này chắc chắn tồn tại
một chút bí ẩn mà hắn không biết.
Vì vậy hắn liền ghi nhớ việc này vào trong lòng, khắc sâu vào tâm trí, sau
đó thân thể hơi nhoáng một cái bay thẳng đến cánh cửa gỗ mà Thánh Quân Tử
đánh rơi, rất nhanh đã đến và một phát bắt được, không để ý tới cường giả của
liên minh ở bốn phía đang nhìn, ở trước mặt của bọn họ thu hồi cái cửa gỗ này.
Sau đó tiếp tục vung tay lên, thu hồi hai tấm Vô Tự phù cùng với ngọc giản
bảo vệ tính mạng mà Thánh Quân Tử ném đi lúc trước, cầm đi toàn bộ.
Lúc này bỗng có một giọt máu tươi của tinh khí thần Diệt Mông trào ra,
nhưng lại bị hắn mạnh mẽ ép xuống trong cổ họng.
Một giọt cũng không phun ra!