Quang Âm Chi Ngoại

Chương 654: Ánh sáng! (1)




Sau khi nghe xong lời của Hứa Thanh, lại nhìn biểu cảm bình tĩnh của hắn,

sắc mặt của Thánh Quân Tử lập tức trở nên khó coi, sát cơ trong mắt càng trở

nên đậm đặc hơn.

Gã chán ghét Hứa Thanh, cực kỳ chán ghét.

Mà thứ làm gã chán ghét nhất, đó chính là Hứa Thanh rõ ràng cũng giết

chóc vô số giống như gã, thậm chí còn chuyên môn sử dụng một vài phương

pháp hạ lưu như dùng độc, hay phương pháp tà ác dùng để che đậy pháp khiếu

của gã.

Nhưng hết lần này tới lần khác, một người như vậy, thế mà sau khi mở

Huyền Linh Vĩnh Ý Môn ra, bên trong lại tràn ra ánh sáng.

Đối với Thánh Quân Tử mà nói, đây chính là một cú đả kích cực lớn, gần

như phá vỡ tâm thần của gã.

Gã cảm thấy mình mới là quang minh, cái tên Thánh Quân của gã cũng là

như vậy mà có.

Nhưng đáp án lại cực kỳ châm chọc, khi gã mở ra Huyền Linh Vĩnh Ý Môn,

thứ xuất hiện lại là một cái đầu lưỡi mang theo chất nhầy tanh hôi vô cùng ghê

tởm.

Cho nên ngày ấy khi thấy ánh sáng tràn ra từ trong cánh cửa, gã liền cảm

thấy hoang đường đến mức không cách nào tiếp nhận, mà nội tâm gã cũng đồng

thời tràn đầy chán ghét đối với Hứa Thanh.

Lúc này, sau khi nghe được lời nói của Hứa Thanh, gã lại càng cảm thấy

chán ghét mãnh liệt hơn nữa, sát cơ trong mắt bộc phát, năm đoàn mệnh hỏa

trong cơ thể bốc lên, Diệt Mông biến ảo gào thét ở phía sau.

Lực lượng sáu đoàn mệnh hỏa ngập trời hiện lên, Kim Ô lập lòe bên trong

mắt phải, cung cấp sinh cơ dồi dào cho gã.

Tất cả mọi thứ khiến cho chiến lực của gã đã đạt đến gần vô hạn bảy đoàn

mệnh hỏa, đây cũng chính là lý do tại sao Thánh Quân Tử có lòng tin trấn giết

Hứa Thanh.

Nhất là trong cơ thể của gã còn có đạo lạc ấn của tổ phụ, đạo lạc ấn này đã

phong tỏa toàn bộ pháp khiếu trên người của gã, khiến cho ngoại lực không thể

quấy nhiễu, mà sinh cơ từ Kim Ô trong mắt phải lại khiến cho gã có thể bỏ qua

chất kịch độc mà gã đã từng dính phải.

Trong nhận thức của Thánh Quân Tử, tất cả bố trí thế này sẽ không thể xuất

hiện vấn đề, mặc dù đã mất đi mệnh đăng, nhưng bây giờ chiến lực của gã còn

cao hơn và mạnh hơn cả lúc trước.

Lúc này gã hừ lạnh một tiếng, tay phải bỗng nhiên giơ lên nhấn về phía bầu

trời một cái, trong miệng gầm nhẹ.

"Ngũ Hỏa Diệu Thần Hoa!"

Hầu như ngay khi câu này truyền ra từ trong miệng Thánh Quân Tử, bên

trong cơ thể của gã lập tức có năm đạo kiếm khí huyết sắc phóng ra, bay thẳng

lên trời.

Năm đạo kiếm khí này, một đạo sắc bén hơn một đạo, một đạo tràn ngập tia

máu vạn trượng hơn một đạo.

Nếu cẩn thận nhìn tới sẽ có thể nhìn thấy, năm đạo kiếm khí này thế mà lại

chính là năm đoàn mệnh hỏa của Thánh Quân Tử!

Năm đạo kiếm khí, bay thẳng đến bầu trời.

Sau khi bay tới liền khiến cho bầu trời nổ vang, cả vùng trời bị kiếm khí

nhuộm thành huyết sắc, mây mù cũng phải cuộn mình tản ra khắp nơi, phạm vi

trọn vẹn ngàn trượng.

Cuối cùng năm đạo kiếm khí này hóa thành năm ngón tay, từ trong mây mù

huyết sắc ầm ầm rơi đập xuống phía dưới.

Đầu tiên là ngón cái, sau đó ngón trỏ, tiếp theo là ngón tay giữa, cuối cùng

cả năm ngón tay toàn bộ lộ ra, hướng về đại địa Đạo Huyền Sơn, trực chỉ về

Hứa Thanh mà ầm ầm đánh xuống!

Bên ngoài Đạo Huyền Sơn, tất cả đệ tử nhìn thấy một màn này đều cảm thấy

giật mình, thần sắc đồng loạt biến hóa.

Bọn họ cảm nhận được lực lượng đáng sợ đến từ mây mù và năm cái ngón

tay kia.

Đó là trấn áp đối với Trúc Cơ, đó là sự thăng hoa khi năm đoàn mệnh hỏa

viên mãn, bên trong còn ẩn chứa một cỗ chấn động cảm xúc mãnh liệt, hóa

thành sát niệm, tập trung vào Hứa Thanh.

Hứa Thanh cũng lần đầu tiên thay đổi sắc mặt, không phải bởi vì chiến lực

của Thánh Quân Tử, mà là do năm ngón tay trong mây mù trên bầu trời đó, hắn

cảm nhận được bên trong đó có một cỗ khí tức khác biệt.

Dường như khí tức này không quan hệ cùng tu vi, bên trong có chút gì đó

không nói rõ ràng được, cũng khó có thể miêu tả cụ thể.

Giống như là một ý chí nào đó.

Ngay khi Hứa Thanh thay đổi sắc mặt, lúc này các cường giả thế hệ trưởng

bối xem xét một trận chiến này cũng nhao nhao lộ ra thần sắc kỳ dị, nhất là lão

tổ Lăng Vân Kiếm tông, lúc này trong mắt lão tràn ngập tinh quang, mở miệng

cười ha hả.

"Tôn nhi của ta quả nhiên là có tư chất Cổ Hoàng, thế mà lại có thể cảm ngộ

ra một tia sát cảnh khi năm đoàn mệnh hỏa viên mãn, dù chỉ có một tia, nhưng

vẫn ẩn chứa ý chí, tuy còn cách ý cảnh nguyên vẹn rất xa, thế nhưng như vậy

cũng đã đủ để chấn động bát phương rồi, tốt, tốt, tốt!"

Trên đỉnh núi Huyền U tông, Tử Huyền Thượng Tiên nhấp một ngụm canh

hạt sen Bách Hoa Triêu Lộ, trong mắt cũng có một tia quang mang kỳ dị lóe

lên.

"Tư chất đích xác phi phàm, khó trách Lăng Vân lão nhân không tiếc đại

giới cũng phải cầu tới một đạo Kim Ô phân thân, cũng khó trách người sư

huynh không có lợi không nhìn sẽ đồng ý việc này."

Mà trong khi bốn phương chấn động, năm ngón tay do năm đoàn mệnh hỏa

tạo thành, ẩn chứa theo ý chí cùng sát ý kinh người của Thánh Quân Tử, dần

dần chụp xuống tới gần Đạo Huyền Sơn.

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn lên, đáy lòng cũng thừa nhận Thánh Quân Tử là

kình địch của mình, vô luận là lúc trước hay là hiện tại, tư chất của người này

quả thật rất mạnh, cũng rất kinh khủng.

Quan trọng nhất là sau khi người này bị mình cướp lấy mệnh đăng, chẳng

những không hề sa sút tinh thần mà lại càng thêm lăng lệ ác liệt, đây không phải

là hạng người tầm thường có thể làm được.

Hứa Thanh im lặng, chớp mắt khi năm ngón tay từ trên trời hạ xuống, hắn

khẽ giơ tay phải lên chợt vung một cái, dưới chân hắn lập tức xuất hiện một

đám sương mù màu đen.

Đám sương mù này nháy mắt cuộn mình, trực tiếp bao phủ Đạo Huyền Sơn,

không ngừng khuếch tán về bát phương, khiến cho bốn phía Hứa Thanh như

hóa thành một biển sương mù.

Phạm vi giống nhau, đều là ngàn trượng!

Phía trên là mây mù huyết sắc ngàn trượng.

Phía dưới là biển sương mù màu đen ngàn trượng.

Hứa Thanh bấm niệm pháp quyết, giơ tay phải chỉ một ngón về bầu trời, bên

trong sương mù màu đen bỗng nhiên bộc phát ra từng đạo tia chớp, đồng thời

chạy về bốn phương, trong chớp mắt, một ngón tay héo rũ đột ngột mọc lên từ

bên trong đám sương mù dưới chân Hứa Thanh!

Âm thanh oanh oanh vang tận mây xanh.

Đây chính là quỷ thuật của Hứa Thanh, Huyền U Chỉ.

Mà ở trên đầu ngón tay này, có ẩn giấu một tia cảm ngộ mà Hứa Thanh thu

được khi cảm ngộ thiên đinh, mặc dù hắn không hoàn toàn thành công cảm ngộ,

nhưng dù chỉ ẩn chứa một tia, cũng khiến cho bên trong đạo Huyền U Chỉ này

nhiều thêm một phần lăng lệ ác liệt.

Mặc dù luồng lăng lệ ác liệt này rất nhạt rất nhạt, tu sĩ tầm thường rất khó có

thể phát hiện, nhưng đối với người cấp độ lão tổ mà nói, bọn họ vẫn có thể nhìn

ra manh mối, vì vậy trong nháy mắt tiếp theo, sắc mặt Lăng Vân lão tổ lập tức

khó coi, Huyết Luyện Tử lại cười ha hả.

"Có chút ý tứ." Mà Tử Huyền Thượng Tiên cũng thưởng thức một ngụm

canh hạt sen, mỉm cười.

Trong chốc lát, âm thanh đinh tai nhức óc nổ vang truyền khắp bốn phương,

Huyền U Chỉ của Hứa Thanh và Ngũ Hỏa Diệu Thần Hoa của Thánh Quân Tử

trực tiếp va chạm vào nhau.

Từ xa nhìn lại, một màn này quả thật vô cùng lay động tâm thần người khác,

năm ngón tay từ trên bầu trời huyết sắc ngàn trượng hạ xuống, phía dưới là một

ngón tay ngút trời đứng giữa ngàn trượng khói đen.