Quang Âm Chi Ngoại

Chương 646: Kiếm Vu cao quang (1)




Nhìn thấy phản ứng của Hứa Thanh, Tử Huyền Thượng Tiên càng cảm thấy

thú vị.

Nàng đã từng gặp rất nhiều người, không thiếu những tiểu bằng hữu vừa

tuấn lãng lại thẹn thùng như Hứa Thanh, nhưng lúc còn trẻ nàng không hề quan

tâm điều đó, chẳng biết tại sao bây giờ vừa nhìn thấy loại này liền có suy nghĩ

muốn tới đùa giỡn một phen.

Vì vậy, nàng chậm rãi tới gần Hứa Thanh.

Thân thể Hứa Thanh cứng ngắc, da đầu run lên vô cùng căng thẳng, hô hấp

cũng đều trở nên dồn dập hơn.

Thân thể không thể động đậy, dưới áp lực cực lớn nên thần hồn của hắn

cũng bị chấn động, nhất là khi Tử Huyền Thượng Tiên dần tới càng gần hơn,

cho đến khi gương mặt tuyệt mỹ kia đưa đến gần bên mặt Hứa Thanh.

Ngay khi tới gần thì trên người của Tử Huyền Thượng Tiên liền tỏa ra một

một mùi hương, mang theo cảm giác tươi mát như vừa tắm gội, cả người Hứa

Thanh lập tức bị bao phủ vào bên trong, theo từng ngụm hô hấp mà từng chút

được hút vào trong cơ thể của hắn, đồng thời sắc mặt Hứa Thanh cũng khẩn

trương đến mức trắng bệch, thậm chí hắn còn có thể nghe thấy tiếng tim mình

đập.

Thật sự là, người này hoàn toàn bất đồng cùng với những nữ đệ tử hắn từng

gặp phải.

Một màn này khiến cho Ngô Kiếm Vu như có một đạo thiên lôi đánh vào

trong thức hải vậy, để cho gã trong thoáng chốc sinh ra một tia chất vấn, gã cảm

thấy chẳng lẽ Trần Nhị Ngưu và Hứa Thanh gọi mình từ ngàn dặm xa xôi tới

đây, chính là muốn để cho gã nhìn cái cảnh tượng này sao.

Quả thực cảnh tượng này khiến cho đáy lòng của gã ê ẩm, nhưng gã cảm

thấy mình càng muốn nhìn Huyền U Cổ Hoàng hơn.

Mà thần sắc của lão giả sáu tòa Thiên Cung vẫn hoàn toàn như thường, vẫn

cung kính cúi đầu nhìn không chớp mắt.

Lúc này chỉ có nội tâm của đội trưởng là rất phong phú.

"Tiểu Thanh, sư huynh cũng đã không còn biện pháp, cho nên mới đưa ra hạ

sách này, cây trâm kia cũng rất đắt tiền, hết thảy đều là vì tốt cho ngươi, nhưng

đúng là gừng càng già càng cay nha, đã nhận cây trâm của ta, vậy mà lại tới

muộn như vậy..." Đội trưởng trừng mắt nhìn, cảm thấy đau lòng cho linh thạch

của mình.

"Đến sớm một chút là tốt rồi..."

Trong lúc đội trưởng cảm khái thì trong đầu Hứa Thanh thì trống rỗng, cho

đến nháy mắt tiếp theo Tử Huyền Thượng Tiên nhẹ nhàng thở ra một hơi bên tai

Hứa Thanh.

Luồng khí nóng vừa ra từ miệng, chạm lên lỗ tai Hứa Thanh tựa như một

đạo thiểm điện, trực tiếp nổ ầm ầm trong thân thể của hắn, khiến cho thân hình

Hứa Thanh chấn động, lần đầu trong nhân sinh hắn bỗng có một loại cảm giác

chân tay luống cuống.

Một màn này khiến cho Tử Huyền Thượng Tiên rất là vui vẻ, lập tức truyền

ra tiếng cười.

Tiếng cười của nàng như Hoàng Anh* xuất cốc, như châu tròn ngọc sáng,

khiến cho toàn bộ người nghe đều có cảm giác say mê.

(*Chim Hoàng Anh)

Trong khi cười cười nói nói thì nàng hơi di chuyển thân thể, lười biếng duỗi

vòng eo ở trước mắt Hứa Thanh, trong lúc vô tình lộ ra vẻ say mê cuốn hút, tràn

đầy cảm giác gợi cảm và quyến rũ.

Giống như khiêu khích tiểu bằng hữu một chút, chỉ là một cái sở thích hàng

ngày của nàng mà thôi, sau khi khiêu khích xong nàng liền xuất ra một cái lệnh

bài, dùng ngón tay đặt ở trong ngực Hứa Thanh, còn nhẹ nhàng vỗ một cái.

"Tiểu bằng hữu, cầm lấy lệnh bài của ta, ngươi có thể đi vào sâu hơn bên

trong địa phương tạo hóa này." Nói xong Tử Huyền Thượng Tiên nhẹ nhàng

quay người bay lên bầu trời, như tiên nữ hồi cung, vô số bông hoa tung bay

theo…càng bay càng xa.

Chỉ là khi tới chỗ không người, Tử Huyền Thượng Tiên vừa đi vừa nhẹ

nhàng lắc đầu.

"Vừa thấy tiểu tử có vẻ ngoài đáng yêu như vậy, liền không nhịn được đi tới

khiêu khích một chút, phải sửa lại cái thói quen này mới được, đáng tiếc....Mùi

máu tươi trên cơ thể của người này đã đậm đặc đến tận xương tủy, ẩn giấu dưới

vẻ đáng yêu là sát khí vô tận, có lẽ cũng không phải là người trong lòng có

quang minh."

Cho đến khi Tử Huyền Thượng Tiên rời đi, thân thể Hứa Thanh mới khôi

phục như thường, há miệng hít lớn vài cái sau đó chợt ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn

kỹ về phía đội trưởng.

Đội trưởng bị Hứa Thanh nhìn tới, đáy lòng cũng có chút sợ hãi, vì vậy liền

ho khan một tiếng.

"Chúng ta mau vào đi thôi, đã bỏ tiền ra rồi, có lẽ bây giờ cũng đã bắt đầu

tính thời gian rồi!" Nói xong liền đi đầu, bước vào bên trong vòng xoáy với tốc

độ rất nhanh, giống như sợ Hứa Thanh sẽ trực tiếp động thủ.

Mà lúc này Ngô Kiếm Vu bên cạnh vẫn còn đang ngơ ngác.

Gã nhìn qua Hứa Thanh, thần sắc có chút hoảng hốt, lại ngẩng đầu nhìn về

phía mà Tử Huyền Thượng Tiên vừa rời đi, nuốt nước miếng một cái.

Hứa Thanh không quan tâm tới Ngô Kiếm Vu, hắn nhìn chằm chằm vào

thân ảnh vừa biến mất của đội trưởng, cắn răng ghi nhớ việc này vào dưới đáy

lòng, quay người đi vào trong vòng xoáy, mắt thấy hai người đều đã tiến vào,

Ngô Kiếm Vu hít sâu một hơi thì thào nói nhỏ.

"Đời tu sĩ chúng ta, không thể thân cận nữ sắc, nữ sắc là vật cản đối với tu

hành, làm loạn nhân tâm, lại tăng thêm phiền não, càng biết quấn người. Đời tu

sĩ chúng ta, phải lập chí đi xa trên nhân sinh, như thế mới có thể đạt được thành

tựu to lớn. Đây là những lời Huyền U Cổ Hoàng từng nói." Vốn dĩ Ngô Kiếm

Vu cực kỳ đồng ý với lời này, nhưng bây giờ đáy lòng của gã hơi có chút dao

động…phải tự nuốt nước miếng.

Nhưng đạo tâm của gã rất kiên định, rất nhanh liền khôi phục lại, trong mắt

lộ ra sự cố chấp rồi cất bước đi vào trong vòng xoáy.

Theo ba người lần lượt đi vào vòng xoáy, rất nhanh một mảnh thiên địa bị

cách ly và phong ấn lập tức chiếu vào trước mặt bọn hắn.

Chỗ này rất lớn, từng vòng núi non chập chùng.

Bầu trời do trận pháp hình thành, đại địa do cấm chế kiến tạo, thoạt nhìn

tổng thể thì diện tích có vẻ không sai biệt nhiều với chủ thành của Thất Huyết

Đồng bên Nam Hoàng Châu.

Mà ở vị trí chính giữa, trong từng vòng sơn mạch vờn quanh, có một cái hồ

nước cực lớn.

Nước trong hồ là một màu huyết sắc, tựa như do máu huyết tích tụ mà

thành.

Trong hồ dựng đứng một cây cột cực lớn, cây cột này giống như chống đỡ

thiên địa, toàn thân màu đen, phía trên có từng đạo tia chớp nhìn thấy mà giật

mình, đồng thời còn ẩn chứa một luồng khí tức tang thương cổ xưa.

Giống như nó đã tồn tại vô số năm tháng, chứng kiến vô số lịch sử.

Còn có thể nhìn thấy trên đỉnh cây cột có một sợi xiềng xích vừa thô vừa to,

phía trên khắc đầy ấn ký trận pháp, tản mát ra chấn động vô cùng kinh khủng,

mà thứ bị sợi khóa sắt to lớn này khóa, là một bộ xương rắn cực lớn!

Thân thể của nó rất dài, lấy cây cột làm trung tâm cuốn thành từng vòng

từng vòng ở bốn phía, hóa thành từng dãy sơn mạch ở nơi đây, ở giữa một vòng

cuối cùng chính là một cái hồ nước.

Vô cùng to lớn, chấn nhiếp tâm thần.

Mà vị trí đầu rắn chính là cây cột cực lớn kia, nhìn lại thì thấy cả sơn mạch

tựa như treo từ trên bầu trời lan tràn xuống dưới.

Đầu rắn dữ tợn không có máu thịt, chỉ còn lại xương cốt màu đen, hình như

trước khi tử vong đã mang theo cảm giác không cam lòng, miệng nó há lớn lộ ra

hàm răng sắc bén.

Có thể nhìn thấy phía trên của răng hàm bên phải, còn nhuộm một tia máu

màu vàng đã khô héo.

Mà một tia máu màu vàng kia lại tản mát ra một luồng khí thế trời rung đất

chuyển, trấn động cửu tiêu.

Bên trong luồng khí thế này còn mang theo cảm giác bá đạo và tôn quý, đủ

để cho hết thảy tâm thần của người thấy đều phải nổ vang, thần hồn bất ổn.

Tất cả đều tương tự như trên bích hoạ kia, khác biệt chính là, cảm thụ khi

tận mắt nhìn thấy vượt hơn lúc nhìn vào bích hoạ rất nhiều.

Nhất là khí tức đáng sợ của cây đinh đó, cùng với uy áp từ bộ xương con rắn

đã tử vong, khiến cho sắc mặt ba người Hứa Thanh toàn bộ biến hóa, trái tim

cũng đều đập rộn lên.