Quang Âm Chi Ngoại

Chương 642: Phong thư cuối cùng của Lý Tử Mai (1)




Mà ở phần cuối của nhánh sông, ngoại trừ phế tích của Thiểu Ti tông còn có

những con thuyền của Thiên Giám Bảo tông.

Cũng là 20 chiếc thuyền.

Còn có thể nhìn thấy bên cạnh bờ sông có một vài tu sĩ của Thiên Giám Bảo

tông đang tu hành, những người này đều là đội viên của An Phòng Đặc ti, bọn

họ đã đóng giữ ở chỗ này một đoạn thời gian, đang chờ đợi An Phòng Đặc ti

của Thất Huyết Đồng tới đây thay thế.

Đội trưởng tiến lên, rất nhanh hai bên hoàn thành giao tiếp, đệ tử An Phòng

Đặc ti của Thiên Giám Bảo tông hành lễ về phía An Phòng Đặc ti của Thất

Huyết Đồng, sau đó chuyển giao một lá cờ, cuối cùng liền trùng trùng điệp điệp

đi xuôi theo dòng sông, trở về Liên Minh Bát Tông

Bọn họ dùng tốc độ cực nhanh trở lại liên minh, mà một khắc khi bọn họ về

tới liên minh, trong ngày hôm đó sẽ có đoàn thuyền An Phòng Đặc ti của tông

môn khác ngược dòng mà đi, tới cuối nhánh sông để thay thế đệ tử của Thất

Huyết Đồng.

Mà trong khoảng thời gian này, An Phòng Đặc ti của Thất Huyết Đồng sẽ

phải trấn giữ ở nơi đây, đồng thời cũng phải đặt lá cờ của liên minh ở dọc trên

bờ.

Đây là toàn bộ nhiệm vụ lần này của Hứa Thanh và đội trưởng.

Nhìn qua có thể thấy nhiệm vụ này dài dằng dặc, nhưng trên thực tế thì

không hẳn như vậy, nhiệm vụ này có trợ giúp cực lớn đối với tu hành, vô luận

trên đường ngược dòng sông tới đây hay là ở điểm trấn giữ cuối cùng này, tất cả

đều là địa phương tu hành vô cùng tốt.

Chỉ là không có nhiều người có thể tu hành ở điểm cuối cùng của chủ sông,

đối với phần lớn đệ tử mà nói, bởi vì vị trí hoàn cảnh và độ thích ứng của thân

thể khác biệt, cho nên loại địa phương lúc nào cũng tràn ngập tiên linh khí cực

kỳ nồng đậm thế này, khiến cho thân thể của bọn họ trong khoảng thời gian

ngắn không cách nào thừa nhận.

Có thể tưởng tượng, đệ tử của Thiểu Ti tông trước kia cũng phải ở dưới trận

pháp bảo vệ của tông môn, mới có thể khiến cho những người đệ tử cấp thấp có

thể tu hành ở chỗ này.

Coi như là Hứa Thanh cũng cảm thấy có chút mê muội, nhưng dẫu sao thì tu

vi của hắn cũng không tầm thường, cho nên lúc này hắn đã rời thuyền đi đến

bên cạnh bờ của chủ sông, đứng ở nơi đó hít sâu một hơi.

Tiên linh khí bốn phía lập tức đập vào mặt, sau đó theo miệng mũi và toàn

bộ lỗ chân lông trên người chui vào trong cơ thể của hắn, khiến cho toàn thân

của Hứa Thanh lập tức trở nên vô cùng thông thấu, sau khi miễn cưỡng thích

ứng, Hứa Thanh liền khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện.

Đội trưởng cũng giống như vậy, về phần những đệ tử khác của Thất Huyết

Đồng, bọn họ cũng đều nhao nhao rời thuyền, sau khi cắm trại kiểm tra bốn

phía, bắt đầu dựa theo trình độ thích ứng của riêng mình chia ra đả tọa khắp nơi.

Thời gian trôi qua, một tháng sau đạo pháp khiếu thứ 109 trong cơ thể Hứa

Thanh ầm ầm mở ra.

Đạo pháp khiếu này không hề dựa vào hồn lực để mở, mà hoàn toàn mượn

nhờ tiên linh khí ở nơi này, dùng công pháp Dưỡng Sinh Quyết để mài giũa mở

ra.

Nếu Hứa Thanh còn ở Nam Hoàng Châu thì rất khó để làm được việc này,

nhưng ở nơi đây thì khó khăn đã giảm bớt rất nhiều.

Hứa Thanh bỗng cảm thấy phấn khởi trong lòng.

"Còn thiếu 11 đạo pháp khiếu nữa, ta liền có thể mở ra đoàn mệnh hỏa thứ

tư!" Trong mắt Hứa Thanh hiện lên một tia chờ mong, hắn biết rõ một điều, sau

khi mở ra bốn đoàn mệnh hỏa, hắn mới chân chính coi như có được chiến lực

trấn áp tất cả người trong cảnh giới Trúc Cơ.

Không cần dựa vào những thủ đoạn khác, hắn sẽ có đủ chiến lực của sáu

đoàn mệnh hỏa, nếu như tăng thêm công pháp Hoàng cấp, vậy chiến lực có thể

đạt tới bảy đoàn mệnh hỏa, lại có thêm hai ngọn mệnh đăng gia trì với nhau,

mặc dù không khiến chiến lực của hắn tăng đến tám đoàn mệnh hỏa, nhưng

cũng đã ở cực hạn ở trong phạm vi của bảy đoàn mệnh hỏa.

Đồng thời trong một tháng này, bọn họ còn có một cái nhiệm vụ khác, đó

chính là tìm kiếm dư nghiệt của Thiểu Ti tông.

Nhưng đây cũng không phải là mục đích chính của nhiệm vụ này, mục đích

chính của nó là để báo cho các phương của Nghênh Hoàng Châu biết được một

điều, đó là…Liên Minh Bát Tông sẽ không cho phép nơi đây còn có con đập

lớn nào khác xuất hiện.

Một khi xuất hiện, chính là tử thù!

Cái thái độ này, cũng cần đệ tử của An Phòng Đặc ti biểu hiện ra.

Hứa Thanh không rõ giữa liên minh và Thái Ti Tiên Môn có phải có giao

dịch bí mật nào hay không, bởi vì từ đầu đến cuối Thái Ti Tiên Môn đều bảo trì

trầm mặc về vấn đề này.

Thiểu Ti tông hiển nhiên cũng đã ý thức được, biết mình không thể nào kiến

tạo lại tông môn nữa, thế nên đã phần lớn dời đi, thông tin và manh mối Thất

Huyết Đồng tìm kiếm được cũng cho thấy là Thiểu Ti tông đã hoàn toàn rời

khỏi nơi đây.

Mà những thông tin này, cũng không hề khác với thông tin mà An Phòng

Đặc ti của những tông khác tìm được.

Thế nên Hứa Thanh vẫn tiếp tục tu hành, khi thân thể của hắn không chịu

nổi nữa thì hắn sẽ rời xa bờ sông một chút, sau khi thân thể lần nữa thích ứng,

hắn lại một lần nữa trở về bên bờ khoanh chân tu hành.

Về phần đội trưởng thì y đã biến mất từ nửa tháng trước, trước khi đi cũng

đã báo trước cho Hứa Thanh một tiếng, kêu là muốn đi vài vòng chung quanh

nơi này, Hứa Thanh nhìn bộ mặt thần thần bí bí của đội trưởng, cũng không hỏi

nhiều.

Đội trưởng tôn trọng bí mật của hắn, Hứa Thanh cũng tôn trọng bí mật của

đội trưởng.

Cứ như vậy thời gian ngày lại ngày trôi qua, đối với đệ tử khác mà nói, có lẽ

trường kỳ khoanh chân tu luyện là một việc rất buồn tẻ, thế nên người kiên trì

khoanh chân thổ nạp mỗi ngày quanh chủ sông cũng không phải đặc biệt nhiều.

Phần lớn đều thỉnh thoảng ra ngoài dạo chơi khắp nơi, có người còn đi tới

tiểu quốc gần đó để du ngoạn.

Hứa Thanh cũng không hà khắc yêu cầu người khác về vấn đề này, hắn chỉ

yêu cầu bản thân mình phải quý trọng mỗi một lần có cơ duyên tu luyện, nhưng

cũng có người từ đầu tới cuối cùng một dạng với hắn, tiểu tử câm chính người

là thứ nhất.

Trong khi tu hành, ba tháng nhanh chóng trôi qua, theo Hứa Thanh ngày

đêm tu luyện thì đạo pháp khiếu thứ 110 cũng được hắn mở ra, theo pháp khiếu

khai mở thì Hứa Thanh cảm giác rõ ràng pháp lực trong cơ thể lại dồi dào thêm

một phần.

Hứa Thanh thở ra một hơi, quay lại nhìn về phía sau lưng.

Lúc này người có thể kiên trì, không ngừng tu luyện giống như hắn chỉ có

chưa tới hơn ba mươi vị.

Ánh mắt Hứa Thanh đảo qua trên người bọn họ, đang định tiếp tục nhắm

mắt, nhưng rất nhanh thần sắc của hắn khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa

của chủ sông.

Lúc này đang là hoàng hôn, ánh chiều rất đẹp, dưới ánh hào quang chiếu rọi,

Hứa Thanh nhìn thấy một đoàn tàu xuất hiện ở trên chủ sông.

Tổng cộng có hơn mười chiếc thuyền lớn.