Quang Âm Chi Ngoại

Chương 633: Chủ. . . Ta... Ngoan (2)




Hứa Thanh quay đầu nhìn Tiểu Ảnh, sau khi trầm ngâm liền nhàn nhạt mở

miệng.

"Nhìn trên những công lao mà ngươi từng lập ra, hôm nay ta sẽ không

phong ấn nó để thay thế ngươi, nhưng ngươi nhớ kỹ, công lao lúc trước đã triệt

tiêu hết rồi, tiếp theo nếu như ngươi không có thêm công lao, vậy thì…Ta sẽ

thay thế ngươi." Giọng nói của Hứa Thanh rất bình tĩnh, nhưng khi rơi vào

trong lòng Tiểu Ảnh thì toàn thân nó liền run rẩy, vừa run rẩy vừa điên cuồng

lắc đầu.

Mà lão tổ Kim Cương Tông trong que sắt màu đen nhìn thấy một màn này

cũng như nở hoa trong bụng, còn có một loại cảm giác thỏa mãn không cách

nào hình dung, thậm chí hai mắt còn toát ra ánh sáng.

Hứa Thanh nhướng mày.

Tiểu Ảnh kịp phản ứng và nhanh chóng chớp mắt, sau đó vừa gật đầu lại lắc

đầu, hiển nhiên lúc này nó đang vô cùng khẩn trương, nhưng đã bị lão tổ Kim

Cương Tông gieo xuống phản ứng trả lời đúng hay sai theo bản năng, cho nên

hành vi có chút rối loạn.

Cũng may nó còn biến tràn ra chấn động cảm xúc.

Thế nên lúc này nó liền điên cuồng cam đoan.

Sau đó Hứa Thanh mới gật đầu, chậm rãi mở miệng.

"Nuốt nó đi." Nói xong Hứa Thanh đứng lên, nhưng vẫn không hủy bỏ trấn

áp, thế nên trong khi con Ảnh Tử của tên dị tộc không ngừng liên tục kêu thảm

thiết, Tiểu Ảnh mở cái miệng rộng rồi điên cuồng thôn phệ nó.

Toàn bộ quá trình kéo dài trong một nén nhang, Ảnh Tử của tên dị tộc đã

hoàn toàn bị Ảnh Tử của Hứa Thanh cắn nuốt sạch sẽ, sau khi đánh chén xong

nó liền nấc một cái rồi truyền ra cảm xúc nịnh nọt về phía Hứa Thanh.

Mà chấn động lần này rõ ràng đã cường hãn hơn lúc trước nhiều, những con

mắt trước kia không có mở ra bây giờ cũng có đã lộ ra chút khe hở, mà cái cây

cũng đã nở ra một chút nụ hoa.

Chú ý thấy Hứa Thanh đang nhìn mình, Tiểu Ảnh vội vàng truyền ra thần

niệm chấn động.

Hứa Thanh quay sang nhìn Tam Linh Trấn Đạo Sơn phía xa xa, thu hoạch

lần này cũng khiến cho hắn cảm thấy tạm được, lúc này hắn liền nhoáng một

cái, hóa thành cầu vồng bay thẳng đến xa xa.

Không lâu sau, Hứa Thanh đã đến trên Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà, về tới trong

thuyền lớn và thấy được đội trưởng.

Mà quốc chủ của tiểu quốc kia đã không còn trên thuyền nữa, trước khi đệ

tử đi theo Hứa Thanh quay lại thì gã đã trở về từ lâu.

"Kết thúc?" Đội trưởng cười nhạt nhìn Hứa Thanh.

Hứa Thanh gật đầu.

"Vậy là tốt rồi." Đội trưởng không tiếp tục hỏi thêm, duỗi lưng một cái rồi

gối đầu lên hai tay nằm ở trên boong thuyền, nhìn lên bầu trời đêm trên cao.

Hứa Thanh khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt thổ nạp.

Gió đêm thổi qua khiến những sợi tóc trên đầu hắn bay lên, theo những sợi

tóc tung bay con thuyền cũng chậm dãi đi về phía trước, âm thanh nước sông

tựa như một màn diễn tấu lớn của tự nhiên, theo từng cơn gió vờn quanh, càng

bay càng xa…

Thời gian trôi qua, nhoáng một cái đã qua hơn tháng, đoàn thuyền lớn của

An Phòng Đặc ti cũng đã hoàn thành một nửa việc tuần sông, sở dĩ nhanh như

vậy là bởi vì những con thuyền của liên minh rất kinh người, chẳng những có đủ

công năng công kích và phòng hộ, mà tốc độ cũng ưu việt như thế.

Còn có một điều nữa là, có rất ít các tiểu tông hay tiểu quốc chân chính có

đảm lượng dẫn nước sông đi, mà đây cũng không phải là lần đầu tiên liên minh

đi tuần tra, cho nên hết thảy đều rất thái bình, tự nhiên tốc độ tuần tra cũng sẽ

nhanh hơn không ít.

Việc tu hành của Hứa Thanh cũng là như thế, vào ngày hôm nay thì rốt cuộc

đạo pháp khiếu thứ 102 của hắn cũng đã mở ra, khiến cho pháp lực của hắn lại

càng nhiều thêm một chút.

Về phần đội trưởng, từ nửa tháng trước khi y ăn thử mấy con linh ngư thì đã

bắt đầu yêu thích cái món này, mỗi ngày đều ăn thử thêm các loại cá, Hứa

Thanh cũng ăn mấy lần và phát hiện mùi vị đúng là không tệ.

Thế là cả đoàn tàu cũng đều bắt đầu bắt cá lên ăn, thỉnh thoảng nhìn vào cứ

tưởng đây là đoàn tàu đánh cá.

Lúc này, đội trưởng ngồi bên người Hứa Thanh bỗng nháy mắt ra hiệu.

"Tiểu Thanh...."

Hứa Thanh bất đắc dĩ mở mắt ra, phất tay tràn ra sát hỏa, đội trưởng vội

vàng kéo cá lên sau đó bắt đầu nướng rất thuần thục, trong miệng cũng truyền ra

âm thanh phấn khởi.

"Công pháp tu hành của ta không liên quan tới lửa, coi như là có pháp thuật

có thể tạo ra lửa nhưng dùng để nướng cá thì hương vị kém rất nhiều, vẫn là sát

hỏa của tiểu Thanh ngươi lợi hại, khiến cho mùi vị của con linh ngư này trở nên

đặc biệt hơn nhiều, thơm lắm nha."

Hứa Thanh không quan tâm, hắn đang định nhắm mắt tiếp tục đả tọa, nhưng

thần sắc của hắn đột nhiên khẽ động, đội trưởng cũng chợt ngẩng đầu lên, hai

người đồng thời nhìn lên bầu trời.

Trên bầu trời xa xa bất thình lình có hai đạo cầu vồng, một trước một sau

truy đuổi nhau, tốc độ đều rất nhanh.

Người phía trước là một lão giả tóc đỏ, trước ngực lão giả đã là máu thịt mơ

hồ, thương thế khá nặng.

Lão giả có một khuôn mặt màu đen rất nhiều nếp nhăn, bởi vì màu da và

ánh mắt hung tàn khiến cho thoạt nhìn rất là dữ tợn, trong lúc bỏ chạy thì trên

đỉnh đầu cũng hiện ra hai tòa Thiên Cung, tản mát ra khí thế rung chuyển bát

phương, cực kỳ kinh người.

Nơi lão đang bay qua, phía dưới chính là một cái tiểu quốc của dị tộc, bị lão

giơ tay phải lên vung xuống một chiêu, bên trong tiểu quốc kia lập tức bay ra

gần vạn dị tộc, từng người mang vẻ tuyệt vọng và thất khiếu chảy máu, huyết

dịch nhao nhao bị hút lên hóa thành huyết hà bay thẳng đến bầu trời, rơi vào

trong tay lão giả tóc đỏ mặt đen này, khi vào trong tay lão thì đám máu huyết

lập tức hóa thành một khối huyết đan, bị lão một hơi nuốt vào, dùng mắt thường

cũng có thể nhìn thấy vết thương trên ngực của lão đã được khôi phục một chút.

Trong khi lão đang muốn tiếp tục thì đằng sau lưng bỗng nhiên có một đạo

kiếm khí ngập trời phóng đến, lão ma đầu này cũng lập tức gầm nhẹ một tiếng,

nhanh chóng bỏ qua và tăng tốc bỏ chạy, mà những dị tộc bị lấy ra hơn phân

nửa máu tươi kia cũng nhao nhao rơi xuống đất, có người chết có người bị

thương.

Người vừa tung kiếm khí ra là một thanh niên, trên người mặc một bộ

trường bào màu trắng, phía sau có hai mươi bảy thanh đại kiếm vờn quanh,

những thanh kiếm này đang không ngừng xoay tròn, bên trên tràn ra từng đạo

kiếm khí oanh kích lão ma đầu phía trước.

Mà tướng mạo của người thanh niên này cũng rất tuấn lãng, lông mày như

kiếm, ánh mắt như sao, trong khi cất bước truy đuổi thì tóc dài phất phơ theo

gió, mà thứ khiến người ta chú ý nhất ở trên người của thanh niên này, chính là

một đồ đằng được thêu trên áo bào.

Hình đồ đằng này, là một đóa Tử Kinh Hoa!

"Tử Kinh Hoa! Đây là một Chấp Kiếm Giả!" Đội trưởng nhìn thấy một màn

này, lập tức phấn khởi hô lên.