Quang Âm Chi Ngoại

Chương 604: Muốn ăn một mình? (1)




Tháng mười, lúc này đã vào mùa thu.

Phía bắc Nam Hoàng Châu, trong chủ thành sơn môn Thất Huyết Đồng.

Bầu trời xanh thăm thẳm, nắng ấm chiếu sáng cả một vùng, chỉ có từng đám

mây trắng hóa thành từng sợi bông thô, tựa như một người văn nhân cầm bút,

tùy ý vẽ vài nét ở trên bầu trời, liền vẽ ra một bức tranh tuyệt đẹp vô cùng.

Đại địa cũng giống như thế, bên trong chủ thành dào dạt âm thanh náo nhiệt

và phồn hoa, trên mặt người tới người lui đều không kìm được mà nở ra một nụ

cười hòa tan cả băng tuyết, bởi vì Thất Huyết Đồng đã công bố kế hoạch của

cuộc di chuyển lần này.

Hễ là người đã giao nộp linh thuế từ 10 năm trở lên ở trong Thất Huyết

Đồng, đều có thể xin đi đến đại lục Vọng Cổ.

Nhưng phải tự gánh vác phí tổn truyền tống.

Đây là việc mà vô số tu sĩ Nam Hoàng Châu tha thiết ước mơ, lại càng

không cần phải nói tới người phàm tục ở trong Thất Huyết Đồng.

Trong khi cả tòa thành trì đang dào dạt hưng phấn, lúc này bên ngoài bến

cảng số 1 đang có bảy chiếc thuyền lớn trùng trùng điệp điệp neo đậu ở đó, tạo

hình của những chiếc thuyền này đều thống nhất như nhau, đều là màu tím và to

hơn ba nghìn trượng, nhìn qua giống như là một Cự Luân vậy.

Phía trên vô cùng xa hoa, được dán từng phiến linh ngọc, những tấm ván

cũng được nạm vàng, đầu thuyền còn có một cái đồng tử màu máu dựng đứng

cực lớn, bên trên còn tràn ra một cảm giác hung tàn.

Đuôi thuyền còn có chín cái đuôi vung vẩy trông vô cùng quái lạ, đồng thời

còn mang theo một cảm giác quỷ dị khiến người ta vừa nhìn thấy liền giật mình.

Trên từng chiếc thuyền còn tràn ngập những trận pháp vô cùng phức tạp.

Nếu có người am hiểu trận pháp nhìn thấy, nhất định sẽ phải hoảng sợ thật

sâu, bởi vì trình độ phức tạp của những trận pháp này khiến cho bất luận một

chiếc Cự Luân nào sau khi toàn diện mở ra trận pháp, cũng có thể lập tức hóa

thân thành một tòa thành lũy chiến tranh.

Giờ phút này bên trong cảng, bảy chiếc thuyền Cự Luân đỗ bên cạnh bờ,

từng người đệ tử Thất Huyết Đồng đang lần lượt di chuyển lên thuyền.

Nhìn từ quần áo của bọn họ liền có thể thấy, mỗi phong đều có người tới.

Nhất là phần lớn những người này đều tràn ra một loại khí chất phi phàm,

chấn động tu vi trên người cũng rất cường hãn, khiến cho những đệ tử vây xem

chung quanh không khỏi truyền ra những âm thanh kích động.

"Ta thấy được Nhị điện hạ của đệ nhất phong, nghe nói sau khi bị Thánh

Quân Tử đánh bại, Nhị điện hạ liền bế quan, bây giờ đã xuất quan thì nhất định

rất cường thế!"

"Đâu chỉ có Nhị điện hạ, các ngươi nhìn bên kia đi, đó là Đại điện hạ của đệ

tam phong và đệ tứ phong."

"Còn có điện hạ của đệ nhị và đệ ngũ phong cũng đều xuất hiện."

Trong khi những đệ tử bên cạnh bờ đang nghị luận, ở trên chiếc Cự Luân

màu tím thứ bảy, đội trưởng nhếch miệng nhìn qua.

"Đây là đi báo thù sao? Lúc trước không thể không tỏ vẻ yếu thế, nhưng

trong lòng lại ôm một cục tức, thế nên bây giờ định nhờ cơ hội qua thương nghị

lần này để rửa sạch những hổ thẹn lúc trước sao?"

"Tiểu Thanh, ngươi nói xem, chúng ta có nên đi tìm tiểu Khôn Khôn để báo

thù hay không, gã còn có một người ca ca, nói không chừng cũng có Huyền U

Chỉ!"

Đội trưởng cầm lấy một quả táo, cắn một cái và nhìn Hứa Thanh đang

khoanh chân đả tọa bên cạnh.

Hứa Thanh mở mắt ra, thân là thành viên đi đến Liên Minh Thất Tông dự

thính lần này, nhưng thật ra thì hắn bị Thất gia điểm danh chỉ mặt, mục đích là

để sớm quen thuộc với đại lục Vọng Cổ.

Không chỉ là hắn, trên thực tế thì từng ngọn núi đều có an bài như vậy, trên

cơ bản thì người đi lần này đều là mấy vị điện hạ của các phong, về phần đệ thất

phong, ngoại trừ Nhị sư tỷ không muốn đi thì ba điện hạ còn lại đều đi.

Giờ phút này nghe đội trưởng nói thì Hứa Thanh cũng trầm ngâm một phen,

trong đầu hiện ra sự tình mấy ngày trước, bởi vì việc gia nhập liên minh đã

được quyết định, cho nên tông môn đã kêu hắn không cần tiếp tục giam giữ

thiên kiêu của liên minh nữa, thế nên hắn đã gật đầu và phóng thích đám người

Hoàng Nhất Khôn.

"Thời điểm gã ra ngoài nhưng còn chưa thanh toán một chút phí tổn của nhà

tù, nhưng đã viết xuống chứng từ rồi, lần này đi tới có thể tới đòi một thể."

Hứa Thanh giải thích một câu.

Ánh mắt đội trưởng sáng lên, ném cho Hứa Thanh một quả táo.

"Không sai, lần này chúng ta không phải đi tìm phiền toái, chúng ta là đi

tính sổ, đúng rồi tiểu Thanh à, những người khác cũng thanh toán xong rồi

sao?"

"Đều đã viết chứng từ." Hứa Thanh thần sắc như thường, nhàn nhạt mở

miệng.

"Ha ha, tiểu Thanh, riêng ta rất thưởng thức điểm này của ngươi nha, làm

chuyện gì cũng rất yên tâm, điểm này cũng tương tự ta. Ta nghĩ rằng chúng ta

đều là người giảng đạo lý, không giống lão Tam cứ ép mua ép bán, hơi quá

đáng, ồ? Lão Tam lại đi nơi nào rồi?" Đội trưởng mặt mày hớn hở, nhìn khắp

nơi một chút.

"Đoán chừng không phải là đang nịnh hót với lão đầu tử, thì chính là đi tìm

nữ đệ tử của phong khác để tâm sự rồi. Ta nói cho ngươi biết, từ khi gã vừa vào

cửa là ta liền thấy gã không thuận mắt rồi, vốn định …tác hợp lão Nhị thành

một đôi với gã, sau đó mỗi ngày ngồi nhìn lão Nhị đánh gã."

Biểu cảm của đội trưởng tràn đầy tiếc nuối.

Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, không nói chuyện.

Rất nhanh, sau khi các phong khác lần lượt lên thuyền hết, bảy chiếc Cự

Luân bên ngoài bến cảng lập tức truyền ra từng trận âm thanh nổ vang, chậm rãi

khởi động rời khỏi bến cảng, lên đường đi vào biển cấm, tiến đến đại lục Vọng

Cổ.

Lần đi thăm dò và hiệp nghị này, người dẫn đầu của Thất Huyết Đồng là lão

tổ Huyết Luyện Tử và Thất gia, còn Phong chủ các phong khác không đi, lưu lại

thủ trong tông môn và chuẩn bị cho việc di chuyển tông môn.

Mà Nam Hoàng Châu cách đại lục Vọng Cổ cực kỳ xa xôi, cho nên nếu như

chỉ đi đường biển mà nói, sẽ tốn thời gian rất lâu.

Cho nên khi bảy chiếc Cự Luân vừa rời khỏi bến cảng Thất Huyết Đồng thì

toàn bộ liền trở nên mơ hồ, mượn nhờ lực lượng trận pháp của tông môn, từng

chiếc Cự Luân đồng thời mở trận pháp ra, dưới từng trận âm thanh ầm ầm vang

dội, trong phút chốc tất cả liền tan biến vô ảnh.

Lúc xuất hiện, thình lình đã ở trong phạm vi của nhân ngư đảo.

Tới nơi này, đoàn thuyền đi tới đại lục Vong Cổ vẫn không dừng lại, nhờ

trận pháp trên đảo nhân ngư tộc bộc phát phụ trợ, cả đoàn thuyền lại lần nữa

dịch chuyển, lúc xuất hiện đã đến phó đảo của Hải Thi tộc.

Cứ như vậy mượn mấy lần lực lượng trận pháp được bố trí trên từng hòn

đảo, đoàn thuyền của Thất Huyết Đồng rất nhanh liền đi tới bến cảng đã từng là

bản thổ của Hải Thi tộc, nơi đây chỉ còn cách đại lục Vọng Cổ một lần dịch

chuyển nữa là tới.

Dù không dịch chuyển, cũng chỉ cần mất nhiều nhất là ba ngày đi biển liền

có thể tới nơi.

Mà khi tới Hải Thi Tộc, chúng đệ tử của Thất Huyết Đồng có thời gian tự

do một ngày, có thể rời thuyền hoặc làm gì tùy thích