Quang Âm Chi Ngoại

Chương 594: Đại điển bái sư (2)




Trong khi tâm thần Hứa Thanh chấn động, hắn đã bất tri bất giác bước đi

được tám cái bậc thang, khi đi tới trên bậc thang thứ chín, tiếng chuông trên đệ

thất phong lại vang lên, mang theo cảm giác gõ kim kích thạch, tiếng chuông

thứ hai đinh tai nhức óc truyền ra.

Mà ngọc giản phía trước Hứa Thanh cũng lập lòe tràn ra tia sáng, bức họa

thứ hai cũng nổi lên trong đầu Hứa Thanh.

Trong bức họa, một thiếu niên ngồi xổm trong góc phố nhỏ âm u, trong khi

một thân ảnh thập hoang giả cao gầy đi ngang qua, thiếu niên này liền nhảy

dựng lên, trực tiếp từ phía sau che kín miệng của thập hoang giả kia, một dao

cắt cổ đối phương.

Trong tấm hình, trên nóc nhà một bên, Thất gia ngồi ở chỗ kia, trong mắt lộ

ra tán thưởng.

"Tiểu tử thú vị."

Hứa Thanh hô hấp hơi thô, hắn hiểu được rồi, cũng đã hoàn toàn hiểu ra,

cho đến tiếng chuông thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu lần lượt truyền ra, Hứa

Thanh lúc này đã đi rất xa.

Cứ đi chín bậc thang sẽ có một tiếng chuông vang lên, sau sáu tiếng, hắn đã

đi đến bậc thứ năm mươi bốn.

Tiếng chuông vang lên, một tiếng lớn hơn so với một tiếng, một tiếng vang

vọng hơn một tiếng, cảnh tượng như cũ hiện lên trong đầu óc hắn, một bức so

với một bức càng khiến cho tâm thần Hứa Thanh dấy lên gợn sóng.

Bức họa thứ ba là cảnh hắn mặc quần áo mới nên cẩn thận tránh đi vũng

bùn, Thất gia một bên hiếu kỳ tại sao hắn lại thay đổi quần áo.

Bức họa thứ tư hiện ra, là cảnh hắn chém giết Bàn Sơn, trúng độc và lảo đảo

đi xa dưới ánh trăng, Thất gia trên nóc nhà nở nụ cười.

Bức họa thứ năm hiện ra, là lúc Bách đại sư xuất hiện. Thất gia đi vào bên

trong lều vải của Bách đại sư, trước khi đi còn nói một câu.

"Bách đại sư, nếu như ngươi thật sự cảm thấy tiểu tử kia là một khối vật liệu

có thể chế tạo, vậy thì truyền thụ cho hắn một chút tri thức đi, để cho hắn có cơ

hội, trở thành một tu sĩ có tri thức ở trong Thất Huyết Đồng."

Bức họa thứ sáu hiện ra là khi Lôi đội, Bách đại sư, tiểu cô nương, tất cả đều

lần lượt đi rồi, chỉ còn một mình Hứa Thanh ngồi ở bên trong căn phòng, lặng

lẽ dung nhập vào trong bóng tối, một khắc hắn bị cô độc bao phủ thì cửa lớn

ngoài phòng của hắn mở ra, Thất gia nhẹ giọng mở miệng.

"Cho hắn một khối lệnh bài màu trắng."

Thân thể Hứa Thanh run rẩy, lúc trước hắn có rất nhiều suy đoán, cho đến

hiện tại hắn đã biết rõ nguyên do, hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh núi xa xa, lúc này

hắn đã đi tới bậc thang thứ sáu mươi ba, tiếng chuông thứ bảy cũng vang lên,

truyền khắp thiên địa.

Tiếp theo tiếng chuông thứ tám, thứ chín.

Trong tiếng chuông vang, tia sáng trong ngọc giản vẫn lập lòe như trước,

Hứa Thanh cũng thấy được cảnh tượng của bức họa thứ bảy hiện ra trước mặt.

Đó là khi hắn vừa tới Thất Huyết Đồng, lúc đêm khuya trong Pháp Chu, hắn

cầm lấy bầu rượu kính phụ mẫu, kính Lôi đội, tự kính sinh nhật của mình.

Bức họa thứ tám hiện ra, là cảnh Hứa Thanh bị đuổi giết trong Hải Thi tộc.

Bức họa thứ chín hiện ra, là cảnh hắn giao chiến cùng Thánh Quân Tử ở

trước đạo miếu.

Trong lòng Hứa Thanh hiện ra chấn động cảm xúc khó có thể hình dung,

theo tia sáng trên ngọc giản ảm đạm, cuối cùng liền bay trở lại trong ngực của

hắn, Hứa Thanh đi ra bước thứ chín mươi, bước lên bậc thang cuối cùng.

Hắn nhìn thấy tòa đại điện tràn ra ánh sáng tím mênh mông, thấy được Thất

gia ngồi ở chỗ kia trong điện đang ngóng nhìn chính mình.

Bên cạnh Thất gia còn có Nhị điện hạ và Tam điện hạ.

Thất gia hôm nay mặc quần áo so với trước kia long trọng hơn rất nhiều,

bên người mặc một bộ áo bào tím lưu vân, tóc buộc lại, mang theo đạo quan

Bích Không Cửu Mãng, ánh mắt như điện, ngồi ngay ngắn, toàn thân tràn ra khí

tức mênh mông động trời.

"Hứa Thanh." Người nói chuyện không phải Thất gia ở trong đại điện, mà là

đội trưởng một đường đi theo Hứa Thanh.

"Sau khi chứng nhận đã đi qua cửu thập thệ thiên đạp địa, lúc này ngươi cần

kính thiên không đại địa, ngươi cần quay người bái ba bái."

"Lễ lên!" Giọng nói của đội trưởng vang vang, Hứa Thanh quay người đứng

ở trên bậc thang chín mươi, nhìn qua thiên không đại địa, bái ba cái!

Một khắc Hứa Thanh ngẩng dậy, đội trưởng và đệ tử ở bốn phía đạo đàn

cũng đồng thời bái ba bái với trời đất!

Mỗi một màn đều lộ ra cảm giác trang trọng, mỗi một đạo nghi thức đều

mang theo thâm ý, tông môn tu hành trong loạn thế nên có lẽ hết thảy nghi lễ

cũng đều giản lược bớt, hết thảy đặt lợi ích lên cao nhất, nhưng duy chỉ có lễ tế

tổ cùng lễ thu đồ đệ thì không thể như thế, nhất định phải có nghi thức long

trọng.

"Đạo vốn hư không, không kinh không thể minh đạo, đạo tại trong kinh,

không sư không thể đắc đạo."

"Huyền U Cổ Hoàng sáng lập sự nghiệp to lớn, nhân tộc cần cúi đầu một

bái."

"Thiên Địa Huyền Hoàng, thừa nhận ngàn vạn chủng tộc, nhân tộc cần cúi

đầu ba bái."

"Nhưng Cổ Hoàng cao cao tại thượng, chưa từng ân ngươi, Thiên Địa chúng

sinh khổ hải, chưa từng độ ngươi. Duy sư vì ngươi lên trời xuống đất, ân ngươi

kiếp này, độ ngươi kiếp sau, dốc hết khả năng dẫn ngươi đi đại đạo, do đó ngươi

cần bái chín bái!"

Giọng nói của đội trưởng và thời khắc này triệt để vang lên tận trời, vọng

rung hám địa.

Hứa Thanh quay người ngóng nhìn thân ảnh Thất gia trong đại điện, cúi đầu

bái, một bái Cổ Hoàng, ba bái thiên địa, chín bái sư tôn.

Chín bái, duy chỉ có đội trưởng có thể bái cùng Hứa Thanh, chúng đệ tử bốn

phía đạo đàn chỉ có thể cúi đầu nghiêm túc, không có tư cách cùng bái theo Hứa

Thanh.

Sau chín bái thì Hứa Thanh tiến lên, đội trưởng phất tay một cái, một chén

trà màu tím xuất hiện ở trong tay, đưa cho Hứa Thanh.

Hứa Thanh thở sâu, bước vào trong điện ánh sáng tím.

"Kính trà!"

Hứa Thanh cúi đầu đi ra ba bước, hai tay bưng trà, giơ lên cao kính!

Hầu như ngay một cái chớp mắt khi hắn kính chén trà lên, bầu trời bên

ngoài đột nhiên nổi lên từng trận gió giục mây vần, có thể nhìn thấy từ xa xa có

từng đạo kiếm khí ngập trời mang theo huyết sắc hôn thiên ám địa, tựa như một

đại thủ huyết sắc muốn bao phủ bầu trời đang ầm ầm nổ vang hướng về phía

Thất Huyết Đồng.

Lăng Vân Kiếm tông đã đến hưng sư vấn tội rồi!

Từ trong biển máu tràn ngập kiếm khí, lập tức có một giọng nói tràn ngập

vô tận sát ý với khí thế trấn áp bát phương, truyền khắp toàn mỗi một tấc phạm

vi của Thất Huyết Đồng.

"Huyết Luyện Tử, trong tông ngươi có một tên dân đen tên Hứa Thanh, giao

hắn ra cho ta!"