Quang Âm Chi Ngoại

Chương 593: Đại điển bái sư (1)




Thanh âm này vô cùng nghiêm túc, bên trong còn ẩn chứa một loại ngữ điệu

nói chuyện không cùng một dạng với lúc bình thường.

Như tụng, truyền khắp thiên địa!

Trong lời nói còn hiện ra vẻ cổ xưa, nội dung cũng mang theo vận ý, trong

đó còn kèm theo như hai chữ "thượng biểu".

Như tế, truyền lên trên Huyền Hoàng!

Ngay cả đội trưởng, vào thời khắc này thần sắc của y cũng trở nên nghiêm

túc trước đó chưa từng có, không hề nháy mắt về phía Hứa Thanh nữa mà một

bước đi ra.

Đội trưởng hôm nay cũng hiếm khi có được, y không còn mặc cái đạo bào

màu xám như cũ nữa, mà thay đổi thành một đạo bào màu tím, bên trên cũng

được thêu đường vân hoàng kim toàn thân giống như đúc với đạo bào Hứa

Thanh đang mặc.

Đạo bào của bọn họ thoạt nhìn cũng tương tự với đệ tử thất phong, nhưng

trên thực tế lại có chỗ khác nhau rất lớn.

Lúc này đội trưởng đứng ở cửa ra vào, ánh mắt biến thành thâm sâu, ngóng

nhìn Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng.

"Thanh, đi theo bản Điện xuất hành, tiếp đến, bản Điện sẽ làm người hộ thệ

cho ngươi."

Từ trước đến nay đội trưởng đều chưa từng nói như vậy, giờ phút này thần

sắc của y chẳng những nghiêm nghị, mà ngôn từ cũng tương tự như thế, vừa mở

miệng liền liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu, hai tay chắp lại, ngón cái trùng

vào nhau, giơ lên ngang bằng với lông mày, xoay người thật sâu, cực kỳ cung

kính rập đầu một cái.

Cảm giác nghiêm túc ập đến trước mặt, Hứa Thanh có thể cảm nhận được

tiếp theo hắn phải tham dự một cái nghi thức vô cùng trang nghiêm, vì vậy hắn

lập tức sửa sang lại quần áo một chút, chắp tay cúi đầu giống như đội trưởng,

sau đó đi đến cửa điện.

Ba bước đi tới trước cửa đại điện, ngay một khắc bước ra, tâm thần Hứa

Thanh liền chấn động.

Đại điện chỗ hắn đứng là nằm ở nơi tiếp cận đỉnh núi đệ thất phong, ở trước

mặt của hắn rõ ràng là cái đạo đàn hình bát giác cực lớn, đạo đàn được chế tạo

từ đá xanh, bên trên tràn ra thần vận, ở trên còn cung phụng một pho tượng.

Pho tượng kia là một nam tử trung niên, giờ phút này đang chắp tay sau

lưng, đoan chính nhìn về phương xa.

Không thấy rõ gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy người này mặc một Đế bào

Tổ Long, đầu đội Đế quan Bích Thiên, phía trên là Hoa Cái cửu đỉnh chói lọi

thế giới, long khí gia thân, quân lâm thiên hạ, khí thôn sơn hà.

Chỉ là pho tượng nhưng lại có khí thế kinh thiên động địa như thế, khiến cho

con ngươi của Hứa Thanh cũng co rụt lại.

Nhưng hắn rất nhanh liền thu hồi tâm thần, nhìn qua bốn phía của đạo đàn.

Ngay khi nhìn qua bốn phía của đạo đàn, Hứa Thanh liền thấy được nơi này

ít nhất có hơn 1000 đệ tử Thất Huyết Đồng đang đứng, có nam lẫn nữ, có lão

giả cũng có thanh niên, cả đám hình như đều mặc chiếc đạo bào màu tím thật

lâu chưa từng lấy ra, trên người đều tràn ngập vẻ nghiêm túc.

Về phần ngay phía trước đạo đàn, là một bậc thang đá trắng với đường vân

hình rồng, số lượng tới chín mươi bậc.

Phía trên bậc thang còn có một tòa đại điện tỏa ra hào quang màu tím, bên

trong còn tràn ra từng luồng khí thế mênh mông, chỗ đó cũng là đại điện cao

nhất của đệ thất phong.

Về phần trên bầu trời, giờ phút này mây mù lượn quanh, một con Dực Long

màu đen cực lớn vờn bên trên khiến cho tầng mây cuộn mình, từng đạo tia chớp

theo nó di động, ầm ầm truyền khắp bốn phương.

Ở trong mây mù thình lình có sáu đạo thân ảnh cao lớn, tựa như pháp tướng

đứng sừng sững trong thiên địa, tất cả đều đang nghiêm nghị ngóng nhìn đại địa

phía dưới.

Sáu người này có nam có nữ, Hứa Thanh thấy được trong đó có Phong chủ

của đệ nhất phong, thấy được cả Lục gia.

Bọn họ đều đang nhìn qua Hứa Thanh, trong mắt Lục gia còn xuất hiện vẻ

cổ vũ.

Dưới bầu không khí này, đáy lòng của Hứa Thanh cũng bỗng có chút khẩn

trương, lần nữa nhìn lên thấy được phía trên mây mù có một thân ảnh giống như

thần đang đứng sừng sững ở trong đó, thân ảnh này cao lớn tột cùng giống như

có thể khiến cả thiên địa tràn ngập huyết sắc.

Thân ảnh này chính là lão tổ của Thất Huyết Đồng, Huyết Luyện Tử.

Bọn họ đều đang đứng ở trên bầu trời xem lễ!

"Hứa Thanh, đệ tử đệ thất phong, pho tượng này là căn nguyên đạo thống

của đệ thất phong chúng ta, Huyền U Cổ Hoàng."

"Huyền U Cổ Hoàng là nhân tộc cuối cùng trở thành Hoàng, trấn áp Vọng

Cổ, ngươi phải bái một bái!"

"Lễ lên!"

Đội trưởng đứng bên cạnh Hứa Thanh, nhìn không chớp mắt pho tượng trên

đạo đàn, giọng nói nghiêm túc truyền khắp bát phương.

Hứa Thanh cúi đầu chắp tay về pho tượng Cổ Hoàng trên đạo đàn, cúi đầu

bái thật sâu, một khắc ngẩng lên, đội trưởng cùng với toàn bộ đệ tử đệ thất

phong xem lễ bốn phía đạo đàn cũng đều cúi đầu, đồng loạt bái lễ về phía pho

tượng Huyền U Cổ Hoàng.

Động tác thống nhất, từ trên tràn ra khí thế động trời.

Sau khi cúi đầu, bị bầu không khí bốn phía phủ lên thì biểu cảm Hứa Thanh

cũng biến thành càng thêm ngưng trọng, theo đội trưởng đi thẳng về phía trước,

một đường dưới cái nhìn chăm chú của đệ tử đệ thất phong bốn phía, đi qua đạo

đàn đến dưới chín mươi bậc thang.

Khi đi đến đây, giọng nói của đội trưởng lại được truyền ra.

"Đời ta tu hành, nghịch thiên mà đi, đại giới Vọng Cổ, cửu thiên thập địa, đệ

thất phong ngày xưa thiết lập chín mươi bậc đài bạch nham, bước lên đài này

chứng nhận đi Cửu Thiên, leo lên đỉnh thềm, thề đi qua Cửu Địa!"

"Hứa Thanh, lên sơn đài!"

Giọng đội trưởng như tiếng rồng ngâm, kéo dài vô cùng.

Hứa Thanh tràn ngập nghiêm túc, giơ chân bước lên bậc thang thứ nhất.

Trong nháy mắt khi bước chân của hắn hạ xuống, trên đệ thất phong liền có

tiếng chuông vang vọng.

Đông!

Tiếng chuông vang rất trầm, thanh âm thống nhất với nhau, thiên địa biến

sắc, phong vân cuốn động.

Tâm thần Hứa Thanh ngưng tụ, một khối ngọc giản từ trong ngực bay ra,

chính là khối ngọc giản người tôi tớ từng đưa cho hắn.

Giờ phút này ngọc giản tràn ra ánh sáng rực rỡ và trôi nổi ở trước mặt hắn,

theo hắn cùng nhau đi về phía trước tựa như đèn sáng chỉ đường.

Mà bên trong khi tia sáng của khối ngọc giản này tản ra, bên trong còn có

một cảnh tượng như bị người khác lưu giữ lại vậy, mượn nhờ ánh sáng chiếu

vào trong đầu Hứa Thanh.

Khung cảnh bên trong là một Đấu Thú Tràng trong doanh địa thập hoang

giả, bên trong có một người thiếu niên mặc áo da, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy

dấu vết dơ bẩn, hắn đang kéo một con đại mãng đi xa.

Mà trong chỗ ngồi một bên Đấu Thú Tràng, không ai nhìn thấy thân ảnh của

hai người, một người là Thất gia và một người là tôi tớ, bọn họ đang nhìn Hứa

Thanh, giọng nói của Thất gia cũng mang theo một chút cảm xúc hứng thú, nhẹ

nhàng vang vọng.

"Thiếu niên này, thú vị."

Đôi mắt Hứa Thanh trợn to, thiếu niên bên trong Đấu Thú Tràng dĩ nhiên là

hắn, giờ khắc này Hứa Thanh rốt cuộc cũng đã hiểu rõ, tại sao về sau lại có

chuyện mình tới Thất Huyết Đồng.

Đây là nguyên nhân của tất cả