Quang Âm Chi Ngoại

Chương 588: Đáng giá! (2)




Trong lúc điên cuồng chạy trốn, trong mắt Hứa Thanh cũng lóe lên một

luồng suy nghĩ điên cuồng.

Lần này hắn coi như là cửu tử nhất sinh, tiêu hao cực lớn nhưng thu hoạch

cũng tương tự như thế.

Bởi vì giá trị của mệnh đăng …là không cách nào hình dung!

"Đáng giá!!" Hô hấp của Hứa Thanh dồn dập, hắn hung hăng nghiến răng,

trực tiếp bắt đầu luyện hóa cái mệnh đăng lưu ly bảy màu này.

Hắn không thể đợi về sau mới chậm rãi dung hợp được, giờ phút này hắn

đang trong tình huống tràn ngập nguy cơ, đằng sau có ba tu sĩ Kim Đan đuổi

giết, hắn cần tăng thực lực lên và cũng cần tăng tốc khôi phục thương thế của

bản thân.

Thế nên hắn bất chấp nhiều thứ, cũng không có thời gian để kiểm tra xác

định, hắn chỉ có thể dùng cảm giác đánh bạc một lần, vì vậy lúc này mệnh hỏa

trong cơ thể của hắn lập tức bắt đầu thiêu đốt lên.

Theo hỏa diễm trên toàn thân thiêu đốt phóng ra bên ngoài, sau đó liền gắn

vào chiếc mệnh đăng lưu ly bảy màu, chiếc mệnh đăng lập tức phát ra tia sáng

lập lòe chói mắt vô cùng, nhưng Hứa Thanh lại không gặp phải bất luận trở ngại

gì mà có thể trực tiếp dung nhập hỏa diễm vào bên trên mệnh đăng, cũng trực

tiếp lạc ấn ấn ký của bản thân lên trên nó!

Cái mệnh đăng này, theo âm thanh uy nghiêm như sắc lệnh từ bên trong

Hoàng Cấm truyền ra, đã đích đích xác xác trở thành một vật vô chủ.

Giờ phút này theo hỏa diễm của Hứa Thanh thiêu đốt, ánh sáng bảy màu

trên mệnh đăng tuông ra như nước, sau đó liền theo lỗ chân lông chui vào trong

cơ thể Hứa Thanh, quá trình này không hề đau khổ mà ngược lại còn truyền ra

từng trận khoan khoái dễ chịu, sau khi chui vào bên trong, những đạo lưu quang

này liền đồng loạt hội tụ tới trên đan điền trong thức hải của Hứa Thanh.

Theo những đạo lưu quang này hội tụ, một chiếc mệnh đăng lưu ly bảy màu

bỗng nhiên xuất hiện bên trong thức hải của Hứa Thanh!

Thân lưu ly ẩn chứa bảy màu xuất hiện, bên trên nó còn lượn lờ một cảm

giác tang thương, cũng tràn ngập cảm giác năm tháng, còn có vẻ đẹp xa hoa, tất

cả đều được hiển thị rõ ràng trên mệnh đăng.

Nhìn từ bên ngoài, thì chiếc mệnh đăng này cũng không kém chút nào so

với chiếc mệnh đăng màu đen của Hứa Thanh.

Chẳng những tinh xảo, mà vẻ cổ xưa cũng tương tự giống nhau, giờ phút

này cả hai được đặt song song cùng một chỗ, cả hai chiếu rọi lẫn nhau và tràn ra

những đạo ánh sáng vô cùng rực rỡ.

Màu đen và bảy màu lượn lờ, từng tầng từng tầng trực tiếp chiếu rọi bốn

phía, khiến cho giờ phút này Thiên Cung của Hứa Thanh như ẩn như hiện!

Mà nếu nhìn từ bên ngoài, có thể nhìn thấy Hứa Thanh trong khi bay nhanh

thì thân thể bộc phát ra ánh sáng bảy màu, ánh sáng tựa như hóa thành một kiện

đạo bào bảy màu bao phủ toàn thân hắn, mà đỉnh đầu của hắn cũng đồng thời

trực tiếp xuất hiện hai cái ô che phủ.

Một cái màu đen, tràn ra hỏa diễm vô tận, thủ hộ thần hồn.

Một cái bảy màu, tràn ra lưu quang bao vây toàn thân, thủ hộ thân thể.

Đỉnh đầu có mệnh đăng che chở đã là phượng mao lân giác, mà có tới hai

cái mệnh đăng thì lại càng tôn quý tột cùng!

Lúc này mặc dù Hứa Thanh cả người chật vật, nhưng dưới hai chiếc mệnh

đăng thì vẻ tuyệt thế của hắn vẫn lộ ra không thể nghi ngờ.

Mà nhờ mệnh đăng dung nhập, Hứa Thanh cũng đồng thời đặt một đoàn

mệnh hỏa vào trong chiếc mệnh đăng bảy màu này, trong chốc lát ánh sáng

mệnh hỏa của hắn lập tức trở nên kinh thiên động địa.

Giống như có thiên lôi nổ tung trong đầu Hứa Thanh, tu vi của hắn điên

cuồng kéo lên, dưới hai ngọn mệnh đăng thiêu đốt trong cơ thể, ngọn lửa mệnh

hỏa của hắn cũng thịnh vượng tới mức trước đó chưa từng có.

Lúc nhìn lại đã không còn giống như một cái thế giới bị thiêu đốt nữa, mà

tựa như một mảnh lớn thiên địa bỗng hóa thành địa ngục ở trong cơ thể của hắn.

Chiến lực Hứa Thanh dưới mệnh đăng gia trì, ngay lập tức từ năm đoàn

mệnh hỏa trực tiếp nhảy lên tới trình độ sáu đoàn mệnh hỏa!

Chiến lực như thế, đặt ở bên trong Trúc Cơ ở trong Nghênh Hoàng Châu đã

là vị trí đỉnh phong.

Cái này cũng là trạng thái mạnh nhất của Thánh Quân Tử trước kia, giờ phút

này …đã thuộc về Hứa Thanh!

Cùng lúc đó trong khi Hứa Thanh điên cuồng bỏ chạy ở trong cấm địa, ba

người vệ đạo Kim Đan vẫn mang theo phẫn nộ và sát cơ tràn ngập điên cuồng

đuổi theo phía sau. Ở trên đại lục Vọng Cổ, trong Liên Minh Thất Tông, từ

trong sơn môn của Lăng Vân Kiếm tông bỗng nhiên truyền ra một tiếng gào

thét ngập trời.

"Dân đen mà dám đoạt mệnh đăng của tông ta!!" Giọng nói vô cùng tang

thương, chính là giọng của Lăng Vân lão tổ.

Trong lúc gào thét, một đạo cầu vồng khiến cho bát phương run rẩy, biển

cấm mãnh liệt cuộn mình từ bên trong Lăng Vân Kiếm tông phóng thẳng lên

trời.

Có thể thấy bên trong đạo cầu vồng là một lão giả mặc áo bào màu vàng.

Lão giả một đầu tóc trắng khí thế uy chấn bát phương, thần sắc tràn ngập

tức giận. Lão phất tay một cái, Lăng Vân Kiếm tông lập tức hiện ra từng đạo

kiếm khí ngút trời, hóa thành từng đạo thân ảnh từ bốn phía bay tới, trực tiếp

cùng nhau vượt qua biển cấm, hùng hổ cấp tốc phóng đi về phía Thất Huyết

Đồng nằm ở Nam Hoàng Châu.

Những nơi đi qua biển cấm run rẩy, nhất là Lăng Vân lão tổ phía trước,

trong mắt còn có từng đạo ánh sáng lóng lánh, cảnh giới của lão …thình lình

cũng tương tự như Huyết Luyện Tử, đều là cảnh giới thứ nhất của Quy Hư.

Giờ phút này sự tức giận của lão đủ để đốt biển, toàn thân tràn ra vô tận

kiếm khí khiến cho mặt nước trên biển cấm cũng phải sụp xuống, vô số hải thú

run rẩy và từng tộc quần bên trong cũng đều hoảng sợ.

Nhưng nơi đi qua bầu trời vang lên một đường tiếng sấm, không gian một

đường vỡ vụn, đây chính là khí thế khi đại năng ra biển!

Cùng lúc đó bên trong Thất Huyết Đồng, trên đệ thất phong, trong căn lầu

các quen thuộc, Thất gia đang ngồi đánh cờ cùng người tôi tớ.

Chỉ là quân cờ đã nắm trong tay lão lại thật lâu không hạ xuống, lão cẩn

thận tính toán thời gian, tựa hồ một khắc từ khi Hứa Thanh và Thánh Quân Tử

giao chiến, lão liền chưa bỏ quân cờ xuống.

Người tôi tớ cũng không vội, lặng lẽ chờ đợi.

Cho đến hồi lâu thần sắc Thất gia bình tĩnh đứng lên, nhàn nhạt mở miệng.

"Không được."

"Ta phải đi tiếp lão Tứ quay về, chờ lần sau không biết tới bao giờ."

Nói xong Thất gia liền chắp tay ra sau lưng, một bước đi vào hư không, một

bước đi về phía Hoàng Cấm.

Một đầu tóc trắng, trong mắt như có tinh không.

Toàn thân mặc áo bào tím, tấm lưng như núi.

Tinh thần quắc thước, tuổi già nhưng chí chưa lão