Quang Âm Chi Ngoại

Chương 557: Quỷ phường Hoàng Cấm (3)




Bước chân Hứa Thanh không hề dừng lại, mặc kệ hai tên kia giống như quỷ

tướng kia nhìn mình, cứ thế đi vào trong thành.

Theo hắn tiêu sái đi vào thì ánh mắt sau lưng cũng tiêu tán, vào thời khắc

này sương mù bốn phía lập tức phóng đại che đậy bát phương, khiến cho Hứa

Thanh nhìn về nơi xa thì trước mắt đều là sương mù.

Dường như theo người giao dịch vừa đến là nơi đây lập tức ngăn cách tất cả

mọi thứ cùng bên ngoài, chỉ có mặt trăng trên bầu trời biến thành màu lục sắc,

tràn ra ánh sáng âm u chiếu rọi khắp tòa thành trì.

Mà những thứ này, cũng đều phù hợp với thông tin mà Hứa Thanh đã biết.

Thần sắc của hắn như thường, bình tĩnh đi thẳng về phía trước, dần dần đi

vào đến trong con phố trong thành, đi vào trong vô số đám quỷ dị qua lại.

Đồng hành cùng quỷ.

Nhưng giờ phút này đầu người tăng nhân cực lớn trên bầu trời kia bỗng

nhiên nhúc nhích cái mũi, giống như đang ngửi cái gì đó, mí mắt tựa như muốn

mở ra, nhưng theo xiềng xích trên người tỏa ra ánh sáng âm u lóng lánh nó lại

trở nên an tĩnh lại.

Hứa Thanh ngẩng đầu hơi nhìn thoáng qua, con mắt co lại.

Trên đường phố, vô số quỷ ảnh.

Hứa Thanh rời ánh mắt khỏi cái đầu người tăng nhân bên trên, trầm ngâm

một phen sau đó quay đầu nhìn về bốn phía.

Hắn thấy có con quỷ toàn thân cao thấp tựa như một tờ giấy vậy, vừa đi còn

vừa cầm bút vẽ mắt trên mặt mình.

Còn có con quỷ toàn thân ướt sũng, chỗ nó đi qua thì nước từ trên người rơi

xuống lại tạo thành từng con trùng sáu mắt, sau đó liền nhanh chóng chạy theo.

Còn có tiểu quỷ giống tiểu hài ba tuổi, con ngươi màu đỏ, lỗ tai dài, thân thể

màu đen, đang chạy xuyên qua mặt đất chơi đùa.

Còn có con mèo không lông nằm ở trên tòa kiến trúc cách đó không xa, cầm

một đầu người máu trong suốt trên móng mà liếm.

Trên người nó tràn ngập hắc khí, có thể thấy được đây cũng là một loại quỷ

quái.

Về phần quỷ không đầu, hình dạng dã thú, xương khô đứng thẳng, hay là

thân thể sương mù nhiều mặt, chỗ nào cũng có.

Có lơ lửng, có bò dưới đất, có ngồi trên quỷ ảnh người khác, có con thì bay

qua ở trên trời, còn có tầng trời thấp hóa thành vô số mặt quỷ cắn xé lẫn nhau,

phát ra tiếng cười không có âm thanh, phi thẳng đến phía trước.

Mà trên người từng thứ đều tràn ra vẻ hung thần, còn hiện ra một loại cảm

giác khát khao nhất là từ khí tức bọn chúng tràn ra, sau khi Hứa Thanh cảm thụ

lại càng thêm cảnh giác.

Lúc này trong khi đi về phía trước, hắn cũng đang quan sát cửa hàng hai

bên, tìm kiếm đồ vật mình cần.

Mà toàn con đường nhìn như náo nhiệt với quỷ ảnh lui tới nhộn nhịp, trong

ngoài cửa hàng cũng đều như vậy, nhưng không khí lại vẫn lặng ngắt như tờ.

Hứa Thanh cũng không phát ra bất kỳ âm thanh gì, khi tiến về phía trước

cũng là trôi nổi mà lướt, khi hắn đang xem xét những cửa hàng hai bên thì tâm

thần bỗng nhiên khẽ nhúc nhích, quay đầu lạnh nhạt nhìn về phía trước.

Phía trước có một con quỷ dị mặt thú, toàn thân màu đen hư thối đang ôm

cái cằm của chính mình, trong giữa bầy quỷ dị thì nó lại đi thẳng về phía hắn.

Một cỗ sát khí hung ác tràn ra từ trên người con quỷ dị này, nhìn bộ dạng

kia hình như muốn vọt tới Hứa Thanh.

Trong mắt Hứa Thanh không có bất cứ ba động gì, vào thời khắc dị chất trên

người lập tức vô cùng nồng đậm, sương mù hình thành từ dị chất càng lúc càng

tản ra nhiều, cuồn cuộn hóa thành mặt quỷ dữ tợn nhếch miệng cười một cái về

phía người đến, trong mắt của nó còn lộ ra vẻ tham lam và khát vọng.

Cái mặt quỷ này là do Tiểu Ảnh biến thành, từ khi tới nơi đây thì nó đã

muốn thôn phệ bốn phía, nhưng do Hứa Thanh không cho phép.

Cho nên nó chỉ có thể kiềm chế, mà bây giờ rõ ràng trước mặt nó tự đi tới

một kẻ, điều này khiến cho nó rất vui mừng.

Thế nên không đợi Hứa Thanh động thủ, mắt thấy con quỷ dị mặt thú mang

theo ác ý đã đến, mặt quỷ do sương mù biến thành chợt lao ra, mở cái miệng

rộng một hơi thôn phệ về phía đối phương.

Tốc độ cực nhanh, trong chốc lát con quỷ dị mặt thú kia liền tan biến vô

ảnh.

Sương mù mang theo cảm giác thỏa mãn trở về.

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiểu Ảnh trong sương mù, không để

ý tới mà tiếp tục tiến về phía trước.

Một màn này chỉ là một tiểu sự xen giữa, quỷ ảnh bốn phía cũng đều nhìn

thấy nhưng cũng không thể trách, không có quan tâm.

Cứ như vậy Hứa Thanh rời đi thật lâu, rốt cuộc tìm được một gian cửa hàng

bán độc vật, đúng là các loại độc âm tà.

Loại chất độc này không phải thực thể mà cùng loại với sương mù, còn có

một vài thứ là trạng thái hư ảo bị phong ấn ở bên trong từng cái đầu quỷ màu

xanh.

Cho nên khi nhìn tới thì vật phẩm bên trong cửa hàng này đều là từng chiếc

đầu quỷ lớn nhỏ trôi nổi, biểu cảm từng cái đều đang tươi cười với người bên

ngoài.

Hứa Thanh quét mắt tới, sau khi cẩn thận xem xét thì trong lòng lập tức thoả

mãn.

Thứ hắn muốn tìm trong nơi này, chính là loại độc chí âm chí tà như vậy.

Mà loại chất độc này phần lớn cũng hoàn toàn không có thực thể, người thu

thập độc này trừ phi có được công pháp đặc thù nếu không rất khó thu thập, nên

chỉ có quỷ dị mới có thể đụng chạm vào nó.

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về phía chủ quán.

Chủ quán cửa tiệm này nhìn giống như gấu, môi như chu sa, mắt trong như

mặt kính, đỉnh đầu có sừng, phía sau có cánh thịt màu xanh, mở ra phải dài hơn

trượng, còn có một cái đuôi tương tự con báo rất dài.

Nó cũng đang quan sát Hứa Thanh, khi va chạm ánh mắt cùng Hứa Thanh

thì nó liền mở ra cái miệng lớn dính máu, giống như đang mỉm cười.

Hứa Thanh bình tĩnh giơ tay phải lên trảo một cái, trên một trăm chiếc đầu

quỷ trôi nổi trong cửa hàng lập tức bay tới 13 cái, trôi lơ lửng ở trước mặt Hứa

Thanh và chủ quán.

Sau đó Hứa Thanh xuất ra một cái bình nhỏ, đẩy tới.

Cái đuôi của vị chủ quán mang theo tàn ảnh phất tới và lập tức cuốn bình

nhỏ lại, trong lúc im hơi lặng tiếng chiếc bình nhỏ vỡ vụn, một cỗ huyết tinh từ

trong tản ra đồng thời còn lộ ra một đoàn máu tươi.

Đoàn máu tươi này là những giọt máu trong tim của Dạ Cưu, bên trong một

lọ không sai biệt lắm có hơn trăm giọt.

Lúc này đoàn máu vừa ra lập tức bị chủ quán dùng đuôi cuốn vào trong

miệng, trong khi chủ quán mặt mũi hớn hở nhấm nháp, Hứa Thanh nhìn bên

trong những giọt máu kia thì thình lình xuất hiện từng đạo hồn ảnh.

Đều là Dạ Cưu.

Sau khi không ngừng nhấm nháp, chủ quán hài lòng gật đầu.

Hứa Thanh không nói hai lời, cuốn lấy những chiếc đầu quỷ trước mặt để

vào trong túi trữ vật rồi quay người rời đi, tiếp tục đi tới trên đường quỷ thì

xuyên thẳng qua từng bầy quỷ dị, khi đi qua mấy cái cửa hàng phía trước cũng

dừng lại mua sắm vật phẩm kế tiếp.

Cho đến khi thời gian một đêm sắp trôi qua, Hứa Thanh tìm kiếm hồi lâu,

rốt cuộc tìm được một loại vật phẩm cuối cùng mà hắn mong muốn.

Đó là một cửa hàng nhìn bên ngoài tựa tựa như quán trọ.

Bên trong cửa hàng này treo vô số thi thể, có người, có thú vật, có ngoại tộc,

có hư ảnh hư ảo.

Bọn họ đều bị treo vào móc ở trên vách tường, rõ ràng đều còn sống.

Phía dưới có nến đủ loại màu đang cháy, tựa như tạo thành tác dụng thần bí

nào đó, khiến cho những vật còn sống bị treo chỗ này tràn ra các loại cảm xúc

chấn động.

Có say mê, có phẫn nộ, có bi ai, có vui mừng như điên.

Tựa như chúng nó đang đặt mình ở trong mộng cảnh hư ảo, đang trải qua

cuộc sống trong đó.