Quang Âm Chi Ngoại

Chương 539: Người Liệp Dị Môn tới (1)




Mắt thấy Hứa Thanh khủng bố như thế, cái bóng cũng tràn ra cảm xúc run

rẩy, mà lão tổ Kim Cương Tông bên trong que sắt màu đen lại càng chấn động,

sau khi huyễn hóa ra ngoài thì lão mở to hai mắt, lúc này trong đầu của lão chỉ

có tiếng vù vù.

"Sống...lâu...thấy..."

"Hứa ma đầu này nhất định là một con Chân Long, bên trong sách cổ đều

viết như thế, người có thể có tư chất tuyệt thế như vậy thì nhất định là nhân vật

chính Chân Long, mà tên Thánh Quân Tử kia....Có lẽ cũng vậy, nhưng đó là

trong cuốn sách cổ khác."

"Để xem hai con Chân Long trong hai sách sổ này, ai mới là i kẻ mạnh hơn."

"... sợ… sợ …sợ..." Cái bóng run rẩy, cảm xúc cũng có chút tán loạn.

Lão tổ Kim Cương Tông hiếm khi không có trào phúng cái bóng mà cũng

đồng tình với nó, lão biết sau khi Hứa ma đầu thu nhận mình liền một đường hát

vang, biến thành một người vô cùng đáng sợ.

"Hử? Chẳng lẽ ta có tư chất và vận khí vượng Long trợ chủ? Sau khi trở

thành chủ nhân của ta, người đó sẽ có thể càng ngày càng quật khởi?"

Trong khi cái bóng và lão tổ Kim Cương Tông đều đang run rẩy hoảng sợ,

bọn họ bỗng nghe được giọng nói thì thào của Hứa Thanh.

"Ta vẫn còn quá yếu."

Hứa Thanh híp hai mắt thành một đạo khe hở, ẩn giấu ánh sáng màu tím vào

sâu trong mắt.

"Không sánh bằng Thánh Quân Tử một người có thể trấn áp cả một ngọn

núi....." Hứa Thanh lắc đầu, hắn cảm thấy mình còn có rất nhiều phương diện

cần phải tăng lên.

"Ta phải nắm chặt thời gian nhen nhóm đốt lên đoàn mệnh hỏa thứ tư, sau

đó đi xem xem phía sau 120 đạo pháp khiếu là dạng tồn tại gì."

Hứa Thanh cảm thấy những thiên kiêu của Liên Minh Bảy Tông đều đang

dừng ở 120 đạo pháp khiếu mà không có tấn cấp Kim Đan, trong này nhất định

là có vấn đề, mà trong ngọc giản hắn từng đọc miêu tả tu sĩ mở ra 120 đạo pháp

khiêu không có nhiều lắm, nhưng hôm nay nhìn lại thì người như vậy ở trong

đại lục Vọng Cổ cũng không phải là ít thấy, mặc dù đều là con cưng của một

tông, nhưng Hứa Thanh cảm thấy chỗ này nhất định có vấn đề và nguyên nhân

khác nữa.

"Mặt khác, độc của ta còn có thể càng dữ dội hơn một chút, ta cũng cần đại

lượng độc thảo để cho tiểu hắc trùng cắn nuốt, khiến kháng tính của chúng nó

càng ngày càng mạnh hơn, làm cho chúng nó có thể uẩn dưỡng quanh năm ở

trong khỏa độc đan."

"Còn có một đao Thái Thương, đạo cơ duyên này cũng không thể cứ tiêu tán

như vậy được, ta muốn đi tới nhiều đạo miếu Thái Thương hơn nữa để cảm ngộ

thêm nhiều những đao khác."

"Như vậy xem ra, xác thực là ta vẫn còn quá yếu." Hứa Thanh thở dài, dập

tắt luồng ngạo nghễ vừa mới bốc lên khi chiến lực đạt tới năm đoàn mệnh hỏa.

Mà lão tổ Kim Cương Tông đứng ở một bên đang rất nghiêm túc cẩn thận

xem xét biểu cảm của Hứa Thanh, lão muốn xác định xem Hứa Thanh nói thật

hay nói chơi cho mát, nhưng sau khi xem xét lão liền phát hiện, hình như Hứa

Thanh thật sự cho rằng hắn là như vậy.

Điều này khiến cho lão tổ Kim Cương Tông có chút buồn bực.

"Thế này mà còn yếu? Dạng đó vẫn là yếu? Vậy như thế nào mới là mạnh

hả.... Hình như Hứa ma đầu này lý giải sai lầm chỗ nào đó đối với định nghĩa

yếu thì phải?"

"...Yếu?"

Cái bóng bên cạnh cũng lâm vào bối rối.

Hứa Thanh thở sâu, trong mắt lộ ra quyết đoán.

"Nếu như vẫn còn chưa đủ mạnh, vậy thì không thể để bại lộ nhiều." Hứa

Thanh trầm ngâm, liếc mắt nhìn cái bóng và lão tổ Kim Cương Tông bên cạnh

trên mặt đất.

Lúc này bọn nó vẫn còn hoàn toàn ngây ngốc, trong lòng đều là mờ mịt.

"Cái bóng, ngươi che đậy kín kẽ mệnh đăng của ta lại, phải tăng thêm một

tầng rồi tiếp đó che đậy thêm mười đạo pháp khiếu cho ta!" Hứa Thanh chậm

rãi mở miệng sau đó nhìn chung quanh, giơ tay vung lên thì lực lượng nóng

bỏng bốn phía lập tức bị rút ngược lại, không một chút mảy may nào bị tràn ra,

toàn bộ lập tức hội tụ tới trên tay phải Hứa Thanh.

Sau đó những luồng lực lượng này liền hóa thành một đoàn hỏa diễm màu

đen, bên trong ẩn chứa lực lượng kinh khủng.

Hứa Thanh đưa tay phải lên sờ, ngọn lửa này nháy mắt liền dung nhập vào

trong cơ thể của hắn, mà đại lao bốn phía bởi vì lực lượng hỏa diễm tiêu tán,

bùn đất lập tức trở thành tro bụi không có dấu vết.

Làm xong những thứ này, Hứa Thanh lấy ra rất nhiều trận pháp từ trong túi

trữ vật, bố trí lại trận pháp ở bốn phía một phen.

Linh thạch trong túi của hắn rất là sung túc, cho nên lúc này hắn không hề

keo kiệt cho trận pháp ở đây, lúc trước hắn cũng đã mua rất nhiều, cho nên sau

khi sửa chưa lại xong Hứa Thanh lại nhàn nhạt truyền lệnh ra phía ngoài.

"Tiếp tục mang Dạ Cưu tới đây!"

Vì vậy rất nhanh đội viên Bộ Hung ti lại lần nữa đưa thêm phạm nhân vào

trong nơi này, mà khi đến gần đại lao bọn họ cũng chú ý tới bốn phía có dấu

hiệu tan nát, mặc dù từng người đều rất kinh ngạc giật mình nhưng không ai

dám đưa ra ý kiến gì cả.

Cứ như vậy thời gian tiếp tục trôi qua, ba ngày qua đi.

Nhìn qua thì màn thách thức đến từ Liên Minh Bảy Tông đối với Thất

Huyết Đồng vẫn còn nóng bỏng như trước, nhưng trên thực tế thì lúc này trong

lòng những thiên kiêu đến từ Liên Minh Bảy Tông có rất nhiều ngờ vực vô căn

cứ.

Bởi vì bọn họ phát hiện ra một việc, vậy mà Hoàng Nhất Khôn đã mất tích.

Mà trước khi mất tích gã đã nói hai chuyện, một chuyện là tới chỗ Hứa

Thanh để xử lý, kêu người khác nhìn kết quả là được, chuyện thứ hai là gã

thông báo cho toàn bộ thiên kiêu rằng gã muốn đi thách thức ngọn núi thứ bảy,

cũng kêu bọn họ chờ mà nhìn kết quả.

Nhưng lúc này đã trôi qua mấy ngày mà bên trên ngọn núi thứ bảy không hề

có bất kỳ kết quả nào đưa ra, còn Hoàng Nhất Khôn thì lại mất tích.

Chuyện này vô cùng quỷ dị, mà thứ còn quỷ dị hơn chính là, rõ ràng thượng

tông Huyền U tông lại hiếm thấy không đưa ra bất kỳ ý kiến nào về việc này...

Vì vậy khi thiên kiêu của Liên Minh Bảy Tông nhìn tới ngọn núi thứ bảy và

bến cảng số 176, trong mắt bọn họ đều mang theo một tia nghi ngờ cùng kiêng

kị.

Nếu nhìn không thấu, thường thường là bởi vì cấp độ của mình chưa đủ.

Những thiên kiêu này đều không phải người ngu, cho nên tự nhiên bọn họ

đều hiểu cái đạo lý này, mà mặt khác ngọn núi thứ bảy lại không liên quan gì

với bọn họ cả, Hứa Thanh cũng không có liên quan gì với bọn họ, cho nên cho

dù chuyện này có lớn cỡ nào thì bọn họ cũng sẽ không muốn dính dáng vào.