Quang Âm Chi Ngoại

Chương 519: Phách lối ương ngạnh (2)




"Càn rỡ!"

Theo bước chân của gã hạ xuống, bốn đoàn mệnh hỏa trong cơ thể gã nháy

mắt cháy lên, một cỗ khí tức kinh thiên động địa khiến phong vân biến sắc từ

trên người gã ầm ầm phát ra, cũng vào lúc này toàn bộ bốn đoàn mệnh hỏa

trong cơ thể lập tức thiêu đốt, bên trong như có một phiến thế giới đang bị luyện

hóa, uy áp hình thành từ bên trong tựa như hóa thành thực chất.

Theo gã bước về phía trước một bước, bát phương lập tức vang lên tiếng nổ,

từng người đệ tự Bộ Hung ti đang vọt tới từ xa xa lập tức phun ra máu tươi và

thân thể nhao nhao cuốn ngược lại.

Phong bạo từ bên cạnh bờ, lấy Tư Mã Lăng làm trung tâm lập tức quét

ngang về bốn phía.

"Tiếp tục đưa lên thuyền."

Tư Mã Lăng đảo qua nhìn đám hắc y nhân đang biến sắc, sau đó nhìn đệ tử

Bộ Hung ti không dám gần phía trước, trong mắt lộ ra một tia khinh miệt, cũng

nhìn thấy tu sĩ Trúc Cơ không hiện ra trong đó.

Thậm chí còn có hai vị với uy thế khá mạnh, trên người một vị có khí tức

Lăng Vân Kiếm tông và một vị có chấn động quỷ dị như của Liệp Dị Môn, hai

vị này chính là Ti trưởng hiện giờ của Bộ Hung ti ngọn núi thứ nhất cùng ngọn

núi thứ ba, lúc này cả hai đều không hề tới gần, hình như đang đợi cái gì.

Trên thực tế thì công pháp mà bảy ngọn núi Thất Huyết Đồng sở tu chính là

công pháp của bảy tông, nhưng rõ ràng trên cấp độ thấp hơn một chút.

"Không hiểu tông môn lo lắng cái gì, một đám ô hợp mà thôi." Tính cách Tư

Mã Lăng luôn luôn ngạo mạn tột cùng, điểm này thì cho dù ở trong tông môn gã

cũng là như thế, cho đến khi tới Thất Huyết Đồng thì càng thêm như vậy.

Mà đám Dạ Cưu ở bốn phía nhìn thấy như vậy cũng đều chấn động tâm

thần, bọn họ sợ hãi khi bị Bộ Hung ti của Thất Huyết Đồng tới truy bắt, nhưng

lúc này tận mắt nhìn thấy Bộ Hung ti bị người phía trước chấn nhiếp thì đáy

lòng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, đồng thời phần lớn đều cảm thấy Bộ Hung

ti này cũng không có gì đáng sợ nữa, sau khi nhìn thấy người đến từ tổng tông

vẫn phải cúi đầu như cũ.

Vì vậy bọn họ cũng lập tức nhao nhao hành động, điều khiến những cỗ xe

lần lượt đưa vào bên trong con thuyền lớn, nhưng ngay khi bọn họ muốn tăng

lớn cường độ vận chuyển lên, một đạo ánh sáng màu đen im hơi lặng tiếng từ

đằng xa trong nháy mắt bay đến, tốc độ cực nhanh nhìn qua trông giống như

một đạo tia chớp màu đen vậy.

Thậm chí có thể nói đây là một đạo thiểm điện.

Đạo thiểm điện này ngay lập tức liền phóng tới gần, nháy mắt xuyên thấu

đâm qua trên cổ một tên hắc y nhân Dạ Cưu, không đợi tiếng kêu thảm thiết từ

trên người này truyền ra thì tia chớp màu đen này liền nhanh chóng phóng đi,

trong chớp mắt liền xuyên qua trên cổ bảy tám hắc y nhân khác.

Sau đó nhoáng một cái tia chớp hóa thành que sắt màu đen, từng đạo lôi phù

ở trên bộc phát toàn diện tạo thành một mảnh tia chớp chạy khắp bốn phương,

khí thế không hề tầm thường.

Cho đến lúc này tiếng kêu thảm thiết mới được truyền ra, cũng lập tức vang

vọng bát phương, cũng làm cho rất nhiều thành viên Dạ Cưu thần sắc đại biến.

Tư Mã Lăng nhướng lông mày lên, nhưng gã không hề chú ý tới que sắt

màu đen mà ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.

Nơi ánh mắt của gã nhìn tới là phía trên mặt biển, lúc này trên đó có một

người đạp chân trên Thương Long bay đến.

Dưới ánh trăng, một thân ảnh mặc màu tím đạo bào đứng thẳng trên đỉnh

đầu Thương Long, tóc dài tung bay lộ ra khuôn mặt trắng nõn tuyệt thế, vẻ đẹp

tuấn mỹ của khuôn mặt này khiến cho người khác phải âm thầm sợ hãi thán

phục, làm cho không người nào có thể không phải chăm chú nhìn tới.

Mà ánh mắt cao ngạo lạnh lẽo dường như không có tiêu cự, tận sâu trong

đáy mắt tràn đầy sự bình tĩnh, từ từ tới gần.

Gió đêm thổi tới khiến cho những nhánh tóc tản ra ở hai bên tai hơi bay theo

gió ra phía sau, tựa như một tiên nhân vậy.

Khi đến được một nửa đoạn đường, một cỗ sát khí rét lạnh cùng với uy áp

đáng sợ khiến cho người khác phải sởn hết cả gai ốc cũng lập tức lan ra từ trên

người của người này, mà vẻ bình tĩnh trong mắt của người này rõ ràng càng làm

cho biểu hiện của hắn trở hên vô cùng thong dong.

Dường như tất cả mọi thứ đều có thể trấn áp, dễ như trở bàn tay.

Hai mắt Tư Mã Lăng hơi co rụt lại.

Cùng lúc đó, những đội viên Bộ Hung ti bị trấn áp không dám tiến gần lúc

trước, vô luận là ngọn núi thứ bảy hay là đội viên Bộ Hung Ti của ngọn núi

khác, vào thời khắc này tất cả đều quỳ xuống bái, đồng loạt mở miệng.

"Bái kiến Ti trưởng!"

Thanh âm như sấm truyền khắp bát phương, nhất là đội viên của ngọn núi

thứ bảy, bọn họ càng vô cùng cuồng nhiệt, hầu như toàn lực gầm nhẹ khiến âm

thanh cũng hóa thành một tiếng nổ vang, khiến cho tâm thần của toàn bộ thành

viên Dạ Cưu ở nơi đây đều nhao nhao chấn động mãnh liệt.

Coi như là Ti trưởng ngọn núi thứ nhất cùng ngọn núi thứ ba cũng nhẹ

nhàng thở ra một hơi trong lòng, chắp tay cúi đầu.

"Khuyên ngươi một câu, không nên quản chuyện của ta." Trong mắt Tư Mã

Lăng lộ ra sự bất thiện, chậm rãi mở miệng.

Hứa Thanh không nhìn tới gã mà hơi đáp lễ về phía Ti trưởng ngọn núi thứ

nhất cùng ngọn núi thứ ba, sau đó nhàn nhạt mở miệng.

"Bộ Hung ti, còn không bắt người?"

"Tuân theo pháp chỉ!" Đội viên Bộ Hung ti ở bốn phía lập tức chợt lao ra,

phóng thẳng đến thành viên của Dạ Cưu, còn có một vài người bước lên con

thuyền cực lớn ở bên cạnh, rất nhanh thì một màn chém giết liền bộc phát.

Tâm thần của từng tên thành viên Dạ Cưu nơi đây đều ầm ầm chấn động,

ngay khi nhìn thấy Hứa Thanh xuất hiện thì tất cả đều nhao nhao kêu khổ, có

mấy tên thành viên Dạ Cưu sợ bị bắt nên không chút do dự liền bỏ chạy, nhưng

bốn phía nơi này đã sớm bị Bộ Hung ti phong tỏa, trong chớp mắt tiếng chém

giết lập tức vang lên không ngớt.

"Hứa Thanh, ngươi muốn chết!" Mắt thấy Hứa Thanh dám lơ đễnh bỏ qua

chính mình, sát cơ trong mắt Tư Mã Lăng trở nên mãnh liệt, toàn thân nổ vang

lập tức bộc phát tu vi, cả người hóa thành một đạo thiểm điện bay thẳng đến

phía Hứa Thanh, vừa ra tay liền đưa tay phải ra chộp tới, hung hăng trảo một cái

về phía đôi mắt của Hứa Thanh.

- -----

Lão tác giả Nhĩ Căn đoạn chương cẩu quá mọi người, nhóm dịch rất muốn

dịch tiếp nhưng hết chương mất rồi.