Quang Âm Chi Ngoại

Chương 515: Thánh Quân Tử (2)




Đây là bảy chiếc thuyền của Liên Minh Bảy Tông, những người từ trên đi

xuống là sứ giả của bảy tông đến tìm hiểu Thất Huyết Đồng, cũng là thiên kiêu

riêng của bảy tông trong thế hệ này.

Bên trong có nam có nữ, tuổi từng người đều không phải rất lớn, quần áo

hoa lệ và khí chất cũng siêu phàm tuyệt luân, trên người đều phát ra ánh sáng

lóng lánh, khí tức trên người tỏa ra uy áp không gì sánh được.

Thình lình, đều là bốn đoàn mệnh hỏa!

Trong cơ thể từng người đều có 120 đạo pháp khiếu giống như từng ngôi

sao sáng lập lòe, khiến cho toàn bộ người nhìn thấy đều rung chuyển tâm thần,

khó tránh khỏi hiện lên cảm giác tự ti mặc cảm.

Bọn họ, dường như là thần tử chân chính lâm thế tới phàm trần.

Sáu người đi xuống từ sáu chiếc thuyền lớn, những người đó đều đã là thiên

kiêu nhân tài kiệt xuất, nhưng khi bọn họ đi ra, vậy mà tất cả lại nhao nhao nhìn

về phía Hắc Lân Long ba móng vuốt cực lớn.

Con Hắc Lân Long ba móng vuốt ngửa mặt lên trời gào thét, thanh âm tựa

như thiên lôi nổ vang bát phương, đồng thời nó còn nhẹ nhàng hạ đầu xuống,

khi chạm đến bến cảng thì từ chỗ mi tâm lập tức nứt ra một đạo khe hở.

Thân ảnh một vị thanh niên từ bên trong khe hở bước từng bước ra, trên

người mặc pháp bào màu vàng, bên hông đeo một dải lụa màu vàng có hoa văn

như mạng nhện, đỉnh đầu đội Bích Lưu Kim Quan và tóc đen được buộc lên

trong, trên người mang theo ánh sáng vô tận bước ra.

Thân ảnh này thon dài thẳng tắp, gương mặt bình tĩnh hiện ra vẻ cao quý

bẩm sinh, lúc đi ra thì sáu vị thần tử giống như thiên kiêu lúc nãy cũng đều cúi

đầu với người này.

Dường như người này khiến cho người ta cảm thấy cao cao không thể chạm,

tất cả đều thấp hèn như bụi bặm.

Mà phía trên đỉnh đầu người này, theo gã tiêu sái đi tới thì thình lình còn có

ánh sáng bảy màu biến ảo thành một cái ô trên đầu, trông tôn quý vô cùng và

còn có thanh âm vang vọng bốn phía, từ xa nhìn lại cái ô này vậy mà chính là

một chiếc Phong Ngâm Đăng bảy màu!

Từ trên chiếc đèn này tỏa ra hào quang bảy màu vô cùng rực rỡ, từ bên trên

còn tản mát ra uy áp ngập trời vang động bát phương, cũng khiến cho tâm thần

của vô số người đứng nhìn dấy lên sóng lớn động trời.

"Mệnh đăng!"

Không biết là tiếng kinh hô của ai, nhưng trong nháy mắt tiếp theo thì tiếng

hít thở sâu lên xuống càng lúc càng kịch liệt.

Chiếc Phong Ngâm Đăng bảy màu kia chính là mệnh đăng trong truyền

thuyết!

Mà thanh niên có mệnh đăng này còn đã mở ra hết 120 đạo pháp khiếu, phía

sau mơ hồ còn có hư ảnh một con quái điểu thân xanh đuôi đỏ, tản mát ra ý

cảnh trấn áp vạn pháp.

Đó rõ ràng là hư ảnh của công pháp Hoàng cấp!

Tất cả những thứ này hội tụ vào một chỗ tạo thành một cỗ khí thế kinh thiên

động địa, phối hợp với lực lượng mệnh đăng tạo thành khí thế trấn áp muôn đời,

tạo thành dấu hiệu trấn áp hết toàn bộ thiên kiêu trong cùng một cái kỷ nguyên.

Người này, chính là đệ nhất thiên kiêu thế hệ này của Liên Minh Bảy Tông,

Sở Thánh Quân đến từ Lăng Vân Kiếm tông.

Mặc dù không phải Kim Đan nhưng lại hơn hẳn Kim Đan, cho nên đã được

vị tổ phụ kia, cũng chính là lão tổ Lăng Vân Kiếm tông ban danh là Đạo Tử

Thánh Quân.

Cũng là Đạo Tử được xếp cao nhất trong tự liệt của Lăng Vân Kiếm tông,

được cả tông ký thác kỳ vọng, là người có thể đi theo con đường của Cổ Hoàng

Chúa Tể.

Mà thân phận của người này ở bên trong Liên Minh Bảy Tông cũng cực kỳ

cao, là Đạo Tử được Liên Minh Bảy Tông đưa ra để ứng đối với Đạo Tử mà

năm thế lực lớn khác đã toàn lực tài bồi ra.

Cũng là đệ tử duy nhất trong trong vô số đệ tử của Liên Minh Bảy Tông,

người đồng thời có đủ mệnh đăng cùng với công pháp Hoàng cấp.

Chẳng những khí thế như cầu vồng mà tướng mạo của người này cũng rất

bất phàm, khuôn mặt trắng nõn trơn bóng, vừa hiện ra nét sắc sảo nhưng lại

lạnh lùng, ngũ quan như giống đao khắc, trên người tản mát ra một cỗ khí thế bễ

nghễ phàm trần, chỉ cần nhìn từ dung mạo thì người này đúng là hạng người

hiếm thấy có thể so sánh với Hứa Thanh.

Chỉ là trên thâm người của người này tràn ngập vẻ lạnh lùng đối với chúng

sinh, trong mắt người này thì con người giống như con sâu cái kiến vậy.

Điểm này khác với Hứa Thanh.

Hứa Thanh là bình tĩnh như nước, nhìn người …chỉ nhìn cổ.

Mà những trận sóng gầm cùng với uy áp nơi đây quét ngang toàn bộ bến

cảng, cũng khiến cho mặt biển bến cảng số 176 của Hứa Thanh gợn sóng, khiến

cho Hứa Thanh đang uẩn dưỡng hộp nguyện vọng hơi nhíu mày lại.

Hắn cảm giác được uy áp đến từ bên ngoài nên ngẩng đầu đứng dậy đi ra

khỏi khoang thuyền, từ chỗ của mình nhìn về phía bến cảng thứ nhất ở xa xa,

với tu vi của hắn có thể nhìn thấy rõ ràng những người kiêu ngạo vừa đến, cũng

nhìn thấy đám thiên kiêu toàn thân phát ra ánh sáng lóng lánh, cũng thấy được

thiên kiêu trên đỉnh đầu có Phong Ngâm Đăng bảy màu cùng với quái điểu thân

xanh đuôi đỏ.

Ngay một khắc khi nhìn thấy Phong Ngâm Đăng, tâm thần Hứa Thanh lập

tức chấn động mạnh một cái, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng thâm sâu.

Mà sau khi nhìn thấy con quái điểu thân xanh đuôi đỏ kia, đồ đằng Kim Ô

sau lưng hắn cũng tràn ra cảm giác nóng rực, hình như muốn huyễn hóa ra

ngoài để trấn áp con quái điểu kia.

Có thể làm cho Kim Ô phản ứng như thế, Hứa Thanh lập tức liền nhận ra hư

ảnh con quái điểu kia cũng là do công pháp Hoàng cấp hiển lộ ra.

Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh nhìn thấy có người tương tự với mình, có đủ

mệnh đăng và có cả công pháp Hoàng cấp.

Hứa Thanh ngưng trọng nhìn thật sâu một cái, sau đó thu hồi ánh mắt đi vào

khoang thuyền.

Dù thân phận đối phương là ai thì sao chứ, đối với Hứa Thanh lúc này mà

nói thì tất cả đều không trọng yếu, trừ phi người nọ có sát cơ với hắn, như vậy

thì Hứa Thanh mới có thể ghi nhớ đối phương ở trong lòng.

Bằng không thì hết thảy mọi việc bên ngoài đều không quan trọng bằng việc

hắn đang làm lúc này, đó là hộp nguyện vọng của hắn đã hoàn toàn được uẩn

dưỡng hoàn thành!

Hứa Thanh khoanh chân ngồi xuống cúi đầu nhìn qua khối sắt trước mặt, hô

hấp có chút dồn dập một chút, trong mắt lộ ra ánh sáng chờ mong mãnh liệt.

Khác với Ngô Kiếm Vu có những cử động cổ quái khi mở ra hộp nguyện

vọng hôm ấy, Hứa Thanh không có làm như vậy, hắn chỉ thở sâu một hơi và

nhắm hai mắt lại để nỗi lòng bình tĩnh một chút, sau khi mở mắt ra, trong một

cái chớp mắt thì tay phải lập tức đặt trên khối sắt rồi hơi nhấc lên.

Rặc rặc!

Chiếc hộp nguyện vọng được lưu lại cho hậu nhân đến từ một kỷ nguyên

trước này, bỗng nhiên được mở ra trước mặt Hứa Thanh!

Hứa Thanh lập tức cúi đầu nhìn tới, trong nháy mắt tiếp theo thì trong mắt

hắn lộ ra tia sáng mãnh liệt và hô hấp cũng hơi dồn dập.

Bên trong hộp nguyện vọng, có hai vật phẩm khác biệt.

Một khỏa đan dược màu đen.

Một khối ngọc giản hơi ám màu dần biến thành màu đen!