Quang Âm Chi Ngoại

Chương 501: Hồn đan Bạch Lệ (3)




Hiển nhiên, liên minh bảy tông hy vọng nhìn thấy Thất Huyết Đồng và Hải

Thi tộc cùng nhau giằng co tiêu hao, cho nên ngay từ đầu bọn họ đều giữ thái

độ đứng xem trận chiến tranh này, cho đến khi Thất Huyết Đồng một đường

đánh tới bản thổ Hải Thi tộc, bọn họ lập tức cảnh giác.

Bởi vì...bản thổ của Hải Thi tộc, cách đại lục Vọng Cổ …rất gần.

Chuẩn xác mà nói, bản thổ của Hải Thi tộc, Phó đảo và Nhân Ngư đảo đều

là một đường thẳng, một đường thẳng tiếp nối đại lục Vọng Cổ cùng với Thất

Huyết Đồng.

Cho đến trước khi Tam điện hạ xúi giục thành công, liên minh bảy tông đều

đang mật thiết chú ý tới chiến cuộc nơi này, bọn họ hy vọng trận chiến tranh này

có thể kéo dài lâu hơn nữa, hy vọng Thất Huyết Đồng bị tiêu hao nhiều hơn,

nhưng nhiệm vụ của Tam điện hạ thành công đã cải biến thái độ của bọn họ.

Sau đó, liên minh bảy tông bắt đầu can thiệp tới trận chiến tranh này.

Tiếp theo ở bên trong Thất Huyết Đồng liền xuất hiện một chút lời đồn đãi

về chiến tranh, có người suy đoán trận chiến tranh này sẽ phải kết thúc, liên

minh bảy tông can thiệp vào sẽ khiến cho Thất Huyết Đồng rất khó tiếp tục trận

chiến này.

Nhưng Hứa Thanh hề không quan tâm tới những chuyện đó.

Hắn chuẩn bị ra ngoài, quay về doanh địa thập hoang giả rồi đến cấm khu

một chuyến, đi tảo mộ Lôi đội thuận tiện nhìn xem có thể tìm được tung tích

của Thập Tự và Loan Nha hay không.

Hai năm qua đi, không biết hai người bọn họ bây giờ như thế nào.

Hứa Thanh đưa mắt nhìn phương xa, sau đó đứng lên thu hồi Pháp Thuyền

đi về phía truyền tống trận, trên đường đi tới hắn thấy được đội trưởng ở bên

một sạp trái cây, đang cò kè mặc cả cùng người bán hàng, cuối cùng đau lòng

trả giá mấy khối linh tệ mua một túi táo.

Trông thấy Hứa Thanh đội trưởng liền ném quả táo qua, ngay sau đó cũng

cầm một quả táo lên ăn, đánh giá Hứa Thanh từ trên xuống dưới, vừa cười vừa

nói.

"Muốn đi ra ngoài hả? Dẫn ta đi nữa, dẫn ta đi với."

Hứa Thanh tiếp nhận quả táo, hắn không tin là mình có thể tình cờ gặp đội

trưởng, vì vậy trong mắt lập tức lộ ra vẻ nghi ngờ.

Đội trưởng ho khan một tiếng, vừa ăn táo vừa thở dài.

"Không có biện pháp, lão đầu tử giao cho ta nhiệm vụ, kêu ta phải bảo vệ

ngươi trước khi lão trở về, ta đoán chừng lão đầu tử cũng có chút sốt ruột rồi,

thu đồ đệ liền thu đồ đệ đi, cứ phải làm mấy trò khảo nghiệm này khảo nghiệm

kia, bây giờ thì hay rồi, vừa gấp gáp muốn thu nhưng lại bị chiến tranh níu chân

không về được."

Đội trưởng nhún vai một cái, không chút do dự liền bán Thất gia đi.

Thần sắc Hứa Thanh lộ ra vẻ cổ quái, sau khi suy nghĩ một chút cũng không

cự tuyệt.

Dẫu sao thì truy nã của Hải Thi tộc vẫn còn tồn tại như cũ, vả lại lúc trước

hắn tới Tử Thổ, Trần Phi Nguyên cũng đã nói cho hắn về sự quan tâm của Tử

Thổ, cho nên lúc ra ngoài nếu có thêm đội trưởng bên người, vậy thì mức độ an

toàn cũng sẽ cao hơn một chút.

Nhưng mà tương ứng, khả năng điên cuồng và chơi liều cũng sẽ cao hơn.

"Ta muốn về nhà một chuyến." Hứa Thanh nhìn đội trưởng.

"Về nhà ư, vậy coi như ta là khách nhân, ha ha, đi đi đi, dạo gần đây ta ở

trong tông môn suốt cũng thấy phiền, chúng ta ra ngoài đi tản bộ một chút." Đội

trưởng nói xong, liền còn gấp hơn cả Hứa Thanh mà nhanh chóng đi về phía

truyền tống trận.

"Có phải ngươi đã làm trò gì đó hay không? Cho nên muốn đi ra ngoài tránh

đầu sóng ngọn gió?" Hứa Thanh kinh ngạc.

"Làm sao có thể!" Đội trưởng lập tức lắc đầu, nhanh chóng phi hành đến

truyền tống trận sau đó hỏi Hứa Thanh địa điểm cụ thể, lập tức liền điều chỉnh

vị trí truyền tống, trong khi Hứa Thanh vẫn đang hồ nghi thì thân ảnh hai người

nháy mắt liền tan biến trong Truyền Tống Trận.

Mà ngay khi đội trưởng rời đi không lâu, một tiếng gầm giận dữ lập tức

vang lên từ trên ngọn núi thứ sáu.

"Trần Nhị Ngưu... tên khốn khiếp nhà ngươi, cái gì cũng gặm?"

Theo tiếng gào thét, một đạo thần niệm từ trên ngọn núi thứ sáu lập tức tràn

ra quét ngang toàn bộ chủ thành, tìm kiếm thân ảnh của đội trưởng, nhưng hiển

nhiên...không có kết quả.

Vì vậy trong núi rừng sau đại điện ngọn núi thứ sáu, Lục gia sắc mặt khó coi

nhìn qua một cái động bị trộm rồi che lấp trước mặt, có thể vào ngọn núi thứ

sáu và làm ra loại việc này chỉ có người trong tự liệt, vả lại còn phải có thứ hạng

từ ba trở lên mới có thể có quyền hạn khiến cho trận pháp không báo động.

Cái động này rất sâu và uốn lượn bên trong ngọn núi thứ sáu, nơi đó là chỗ

động lực hạch tâm của ngọn núi thứ sáu như tòa thành lũy chiến tranh này.

Động lực hạch tâm của ngọn núi thứ sáu là một thứ bí ẩn, bị một đoàn

sương mù bao phủ nên rất khó để nhìn rõ ràng rốt cuộc là cái gì, nhưng ở trong

mắt Lục gia tất cả đều có thể thấy được rõ ràng.

Lão nhìn trên ngón chân của động lực hạch tâm xuất hiện một dấu răng thật

sâu, vả lại rõ ràng còn bị cắn mất một ít.

"Tên Trần Nhị Ngưu này kiếp trước là chó sao, thứ gì cũng muốn cắn một

cái!" Lục gia thở sâu, cơn bực tức trong lòng hơi lớn, vì vậy lần nữa ngẩng đầu

nhìn vào nguồn động lực được sương mù bao phủ.

"Tiểu tử kia hẳn là cũng thấy được, đoán chừng cũng đoán được một hai,

nhưng nó chắc cũng biết được đúng mực, biết được cái gì nên nói và cái gì

không nên nói, dẫu sao hôm ấy trấn áp Bạch Lệ ta cũng đã cố nén không vận

dụng động lực hạch tâm, nếu như tên chó con đó dám ba hoa truyền ra thì lão tổ

nhất định sẽ lột da nó."