Quang Âm Chi Ngoại

Chương 495: Chữ Tổ trấn Nguyên Anh (1)




Lúc này trên bầu trời vang lên hàng loạt âm thanh nổ tung, Lục gia và Bạch

Lệ giao thủ khiến cho càn khôn cũng phải rung chuyển, mây mù tán lạc, biển

khơi nổi sóng ầm ầm, từng đợt sóng biển ngập trời nhô lên.

Hai người ra tay mỗi một lần đều đánh ra lực lượng dời núi lấp biển, mỗi

một kích đều giống như bàn thiên tế địa vậy, thậm chí chỉ vẻn vẹn là ảnh hưởng

do thần thông hai người va chạm thôi, cũng đã khiến cho hư không bốn phía

truyền đến âm thanh vỡ vụn.

Từ xa nhìn lại bầu trời chung quanh hai người không ngừng xuất hiện từng

đạo khe nứt, có khi cả hư không chung quanh đều sụp đổ hình thành một cái hắc

động thật lớn, có thể thôn phệ hết thảy.

Còn có từng đạo tia chớp giống như thiên phạt không ngừng chạy ở chung

quanh hai người, thậm chí những tia chớp này còn huyễn hóa ra cả sừng, giống

như những con Lôi Long gào thét qua lại chém giết lẫn nhau.

Không chỉ như thế, thân ảnh của bọn họ còn không ngừng lấp lóe ở trên bầu

trời, vừa giao thủ vừa thuấn di, thông thường một khắc trước vẫn còn đang

trong thế hổ vượt long tường, nhưng trong thời gian ngắn sau liền giống như vật

đổi sao dời, trong nháy mắt lại đổi thành đánh giáp lá cà.

Còn có từng trận phong bạo bị bọn họ tiện tay kéo tới, sau đó biến thành

thần thông của bản thân tạo thành lực sát thương vô cùng đáng sợ, nhất là Bạch

Lệ, bên ngoài thân thể của gã hình thành vô số những con tuyến trùng màu

trắng đang bay, mỗi một con đều vặn vẹo tạo thành những hình phù văn biến

thành từng đạo huyền lôi, sau đó gào thét đánh tới phía Lục gia.

Nếu cận thận nhìn kỹ những đạo sấm sét huyền lôi kia, rõ ràng có thể thấy

bên trong là vô số con sâu nhỏ như sợi tơ hình thành, thường thường khi vừa

mới tới gần Lục gia liền trực tiếp nổ tung, thậm chí một vài vết nứt không gian

vừa tạo thành thì trong nháy mắt tiếp theo liền bị những con sâu này đông kết

lại.

Từ xa nhìn lại chỗ hai người giao chiến, những vết nứt không gian bị đóng

băng tựa như có từng con ngô công màu trắng.

Mà Lục gia cũng không tầm thường, phất tay một cái thì bốn phía lập tức

hiện ra một biển binh khí, vô số binh khí hình thành với khí thế rào rạt và sát

khí ngút trời.

Khí tức tràn ra từ bên trong ẩn chứa lực lượng hủy thiên diệt địa, giống như

có thể nghiền nát tất cả.

Nhưng bản thân tên Bạch Lệ kia cũng cực kỳ không tầm thường, mặc dù tu

vi cả hai đều không phân cao thấp sàn sàn nhau, mà Lục gia còn có hồ lô rượu

phối hợp, nhưng tên Bạch Lệ này vẫn không hề rơi vào hạ phong.

Dẫu sao thiên phú của Lục gia là ở lĩnh vực luyện khí, không phải là chém

giết.

Lúc này trong khi tiếng nổ vang liên tục vang lên, Bạch Lệ thuấn di một cái

đến trước mặt Lục gia và bấm niệm pháp quyết chỉ tới, một đạo đao quang lập

tức hiện ra từ hư không, uy lực to lớn vô cùng chém đứt cả hư vô hình thành

một đạo khe nứt cực lớn, như long xà bay múa về phía Lục gia khiến cho sắc

mặt Lục gia lập tức biến hóa, nhanh chóng rút lui.

Mắt thấy như thế, tên Bạch Lệ bỗng nhiên nở nụ cười.

"Quả nhiên là Nguyên Anh ở địa phương nhỏ, có pháp khí mạnh như thế mà

không cách nào chém giết được ta."

"Nếu như thế, nói không chừng hôm nay ta không cần chạy trốn, giết ngươi

rồi chiếm món pháp khí cực phẩm này của ngươi, cũng coi như là một đại thu

hoạch."

Trong lúc lời này truyền ra, Bạch Lệ liền vỗ trán một cái, thân thể lập tức

chấn động và máu thịt sau lưng bỗng nhô lên thật sao hình thành một cái túi thịt

lớn, phía trên tràn ngập vô số mạch máu, còn có từng con tuyến trùng đang điên

cuồng nhúc nhích ở bên trong thoạt nhìn vô cùng rợn người, đồng thời cái túi

lớn do máu thịt sau lưng nhô lên này bỗng đột nhiên nổ tung.

Một gốc thực vật mọc ra từ bên trong.

Gốc thực vật này lan tràn lên trên đỉnh đầu của Bạch Lệ, cao đến ba trượng

và toàn thân một màu huyết sắc, có lá cây hình dáng răng cưa đồng thời còn có

một hình bông hoa tam giác, bên trong có vô số nhụy hoa!

Có thể nhìn thấy bên trong cơ thể gốc thực vật có rất nhiều phù văn, số

lượng rập rạp vô số giống như là huyết dịch của gốc thực vật này vậy, chúng

chảy xuôi ở trong gốc thực vật quỷ dị này. Một khắc khi gốc thực vật vừa xuất

hiện, một cỗ khí tức thần thánh kinh thiên động địa lập tức từ bên trong ầm ầm

khuếch tán ra ngoài.

Cỗ khí tức này quá mạnh mẽ khiến cho đôi mắt của Hứa Thanh lập tức cảm

thấy đau đớn, đội trưởng bên cạnh cũng đồng dạng như vậy, nhưng vẻ điên

cuồng trong mắt của y lại càng trở nên nhiều hơn.

"Thần Tính!!"

Khí tức mà gốc thực vật này tràn ra, chính là Thần Tính.

Mà trình độ nồng đậm lại cực kỳ dồi dào, ngay một cái chớp mắt khi vừa

xuất hiện thì gốc thực vật này liền ngẩng đầu hướng về phía hồ lô rượu trên bầu

trời, toàn thân chấn động.

Cuồng phong quét tới thổi bông hoa hình tam giác bên trong gốc thực vật

đang chấn động, khiến nó đổ xuống lộ ra một khuôn mặt quỷ dữ tợn ở bên

trong!

Hai mắt của gương mặt quỷ này đỏ thẫm tà dị vô cùng, lúc này nó đang

nhếch miệng cười.

"Để xem cực phẩm pháp khí của ngươi lợi hại, hay là Thần Chủng của Chúc

Chiếu chúng ta mạnh hơn!"

Bạch Lệ ngửa mặt lên trời cười to, giơ tay phải vung lên thì có từng khỏa

đan dược lập tức từ bên trong ống tay áo bay ra, lao thẳng đến gương mặt ở

trong bông hoa.

Những khỏa đan dược này đều không phải là đan dược thành phẩm mà là

đan dược bán thành phẩm, vả lại chất liệu đều không phải bất luận loại dược

thảo nào, mà là máu thịt.

Có thể thấy bên trên mỗi một khỏa đan dược đều hiện lên một hư ảnh vong

hồn, mà từng vong hồn thoạt nhìn cũng đều rất trẻ tuổi, hiển nhiên bọn họ đều

là các thiên kiêu đã mất tích của các tộc trong những năm qua.

Bọn họ đều bị Bạch Lệ luyện hóa và hành hạ đến chết, lấy máu thịt ra để

luyện đan và lấy hồn để dung nhập vào bên trong, biến thành đan dược.

Những khỏa đan dược này không phải để tên dị tộc này nuốt vào mà dùng

để nuôi nấng gốc thực vật tà dị kia, cũng chính là Thần Chủng trong miệng của

Bạch Lệ, mà hiển nhiên là gốc Thần Chủng này cần số lượng đan dược cực lớn,

cho nên đây cũng là nguyên nhân mà Bách Lệ đi đến biển cấm.

Gã cảm thấy nếu như gã làm việc này ở trên đại lục Vọng Cổ sẽ quá mức

nguy hiểm, nhưng nếu như ở nơi đây, gã cho rằng dựa vào lực lượng của bản

thân thì cho dù có gặp phải nguy cũng có thể ứng phó được.