Quang Âm Chi Ngoại

Chương 486: Pháp chỉ tru diệt (2)




Hứa Thanh ở một bên nghe thì hô hấp cũng trở nên dồn dập, trong mắt bốc

lên sát cơ và sát khí tản ra, hắn đã nghe được chủ mưu là vị tộc trưởng Hải Tinh

tộc, cũng đã nghe được việc này còn có bí ẩn khác theo như lời Lục gia nói.

Rốt cuộc là bí ẩn gì, Hứa Thanh tin tưởng không lâu sau sẽ được biết, nhưng

giờ phút này ý niệm mãnh liệt nhất trong đầu hắn chính là giết chết tên tộc

trưởng Hải Tinh tộc kia!

Trong khi nội tâm Hứa Thanh tràn ngập sát cơ, bên trong ngọc giản màu

lam trong tay Lục gia bỗng truyền ra giọng nói trầm thấp của Thất gia.

"Hải Tinh tộc ruồng bỏ minh ước, phải bị diệt tộc, mà thời gian xử lý cũng

phải thật nhanh, nhưng lúc này ta không cách nào trở về...."

"Không cần ngươi quay về, giúp ta thỉnh giáo lão tổ, có thể để cho ta xử lý

việc này theo tính tình của mình được hay không, ta đã đè nén áp lực nhiều

năm, lúc này ta muốn giết chóc." Sát ý trong mắt Lục gia tương tự như Hứa

Thanh, đã sắp không thể áp chế nổi nữa.

Bên trong ngọc giản không truyền ra âm thanh nữa, cho đến khi trôi qua hơn

mười hơi thở, một âm thanh trầm khàn bỗng nhiên truyền ra từ bên trong.

"Bản dịch này được đăng duy nhất ở b-ach.ng-oc-sa-ch v.i.p, nếu bạn đọc

được câu này ở nơi khác, tức nơi đó tiểu nhân bỉ ổi và lén lút sao chép, vui lòng

thông báo giúp cho chúng tôi, rất cảm ơn các bạn."

"Lục tử nghe lệnh!"

"Lão tổ!" Lục gia lập tức cung kính mở miệng, Hứa Thanh và đám người

đội trưởng cũng đều lập tức cúi đầu.

"Những năm nay ngươi đã chịu khổ rồi... ngươi có thể đi tru sát toàn tộc Hải

Tinh tộc, một tên cũng không để lại!"

Lục gia ngẩng đầu và trong ánh mắt lộ ra sự điên cuồng, Hứa Thanh cũng

ngẩng đầu và sát cơ trong mắt bộc phát.

"Tuân pháp chỉ của lão tổ!" Lục gia thở sâu ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xa,

ngửa mặt lên trời cười dài, trong tiếng cười này cũng không hề có sự thoải mái,

chỉ có vô tận bi thương cùng với sự điên cuồng, cho đến cuối cùng tiếng cười

cũng gần như biến thành tiếng khóc.

Sau đó lão chợt phất tay, ngọn núi thứ sáu ở xa xa lập tức nổ vang, vào thời

khắc này toàn bộ ngọn núi bỗng dấy lên vô số sương bụi khuếch tán ra tứ phía,

thân núi cao vút trong mây vây mà lại trực tiếp bay lên không trung!!

Âm thanh kinh thiên động địa lập tức vang vọng bát phương, theo toàn bộ

ngọn núi thứ sáu bay đến, một cỗ áp bách không cách nào hình dung cũng lập

tức khuếch tán ra bốn phía.

Giờ phút này mọi tòa động phủ ở trên ngọn núi thứ sáu đều được mở ra,

từng đạo thân ảnh của đệ tử ngọn núi thứ sáu đang bế quan ở bên trong cũng

nhao nhao đi ra, bên trong có rất nhiều Kim Đan, Trúc Cơ cũng không ít.

Tuy hơn phân nửa số đệ tử của ngọn núi thứ sáu đều đã đi tới chiến trường

Hải Thi tộc, nhưng đối với ngọn núi thứ sáu mà nói, thứ không thiếu nhất chính

là pháp khí và con rối, cho nên trong nháy mắt sau đó, theo thân núi truyền ra

những âm thanh nổ vang kinh khủng, vô số con rối từ trong núi bay ra tràn ngập

bát phương, số lượng rập rạp không dưới mấy nghìn.

Sau đó còn có từng cỗ pháp khí chiến tranh cỡ lớn, cũng được hình thành ở

trên ngọn núi thứ sáu.

Từ xa nhìn lại phía trên bầu trời, ngọn núi thứ sáu vô cùng to lớn tràn ra tia

sáng vạn trượng với khí thế ngập trời, cảm giác áp bách khiến cho thiên địa biến

sắc, cả ngọn núi trôi lơ lửng ở trên không trung giống như một tòa thành lũy

chiến tranh tràn ra uy áp vừa kinh khủng lại vừa mênh mông!

Lục gia cất bước, thân thể nhoáng một cái bay thẳng đến trên tòa thành lũy

chiến tranh này, theo Lục gia tới gần thì toàn bộ ngọn núi thứ sáu chấn động,

mấy nghìn con rối bốn phía cùng với Kim Đan và đệ tử Trúc Cơ còn ở bên

trong ngọn núi nhao nhao quỳ bái.

"Tham kiến Phong chủ!"

Thanh âm như hồng thủy truyền khắp bát phương, cả bầu trời cũng nổ vang.

Tâm thần Hứa Thanh cũng phải lắc lư, mà đội trưởng một bên cũng trợn to

mắt rồi thấp giọng thì thào.

"Lão đầu tử nói là năm đó Lục sư bá là thiên kiêu nổi danh cùng mình, chỉ

là những năm này phải chịu đau khổ dày vò nên không có tâm tình tu hành, như

này mà cũng gọi là không có tâm tình tu luyện hả? Cái này là đã đặc biệt lấy

toàn bộ ngọn núi thứ sáu ra để luyện đó nha, trước đó cũng chưa từng có đâu,

đánh Hải Thi tộc cũng không thấy Lục sư bá ra sức như vậy."

Trên bầu trời, bước chân Lục gia dừng lại cúi đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn

đội trưởng thì đội trưởng co rụt đầu lại, ánh mắt Lục gia lại chuyển tới trên

người Hứa Thanh, hiếm thấy có chút nhu hòa.

"Hứa Thanh, ta tặng cho ngươi vật này hộ thân." Nói xong lão cầm lấy hồ lô

rượu quanh năm không rời tay, nhẹ nhàng nhoáng một cái, bên trong lập tức bay

ra một đạo tia sáng màu lam bay thẳng đến Hứa Thanh, lập tức đã đến sau đó

liền hóa thành một sợi dây chuyền bảo thạch màu lam trôi lơ lửng ở trước mặt

Hứa Thanh.

Sợi dây chuyền như bảo thạch này tràn ra ánh sáng rực rỡ, bên trên còn chứa

một cảm giác phòng hộ kinh người, trong cảm giác của Hứa Thanh thì luồng

phòng hộ này dồi dào vô hạn, khiến cho cả tâm thần của hắn cũng phải rung

chuyển.

"Nguyên Anh che chở!!" Đội trưởng ở bên cạnh trợn mắt thật to và kinh hô

một tiếng, trong mắt lộ ra sự hâm mộ mãnh liệt, đôi mắt trông mong nhìn lên

Lục gia trên bầu trời.

"Còn nữa, Hứa Thanh, ngươi đi đến bên trong bến cảng số 176 của các

ngươi, cầm lấy bốn chữ lão tổ đưa tới, chữ của lão tổ ẩn chứa thần thông, tay

cầm chữ của lão tổ lại có ta đưa che chở của Nguyên Anh cho ngươi, lần này

ngươi theo ta đi Hải Tinh tộc thỏa thích giết chóc, thỏa thích báo thù!!"

"Hai người chúng ta, cũng có thể tiện tay phát tiết toàn bộ sát ý tích súc ở

trong nội tâm!" Lục gia thở sâu, nói xong liền bay thẳng đến trên ngọn núi thứ

sáu rồi đứng ở bên trên.

Hứa Thanh liên tục gật đầu, sát ý trong cơ thể vô cùng kịch liệt, hắn muốn

đi giết người, giết toàn bộ Hải Tinh tộc có thể trông thấy, giết tộc trưởng Hải

Tinh tộc, giết tới khi máu chảy ngập trời, điên cuồng giết chóc vô biên.

Nếu không, tâm tình tích súc trong cả cơ thể và tinh thần của hắn khó mà

tản ra.

Nếu không, sẽ không đủ để chôn cùng bồi táng cho lão sư!

"Tuân theo chỉ thị của Lục gia!" Hứa Thanh chắp tay, phi thẳng đến bến

cảng Thất Huyết Đồng, đến bảo tàng, dưới cái gật đầu của hai vị trưởng lão

Kim Đan ở bên trong, hắn lấy xuống bốn chữ lão tổ tặng cho sau đó liền quay

người phi hành thẳng đến ngọn núi thứ sáu.

Sau đó cùng với đội trưởng đã đứng chờ sẵn ở chỗ cũ, cả hai cùng nhau

bước lên ngọn núi thứ sáu, theo ngọn núi cực lớn trên bầu trời phát ra tiếng nổ

vang, toàn bộ thiên địa cũng bắt đầu vặn vẹo.

Ngọn núi thứ sáu phá không bay đi, lao thẳng đến biển cấm.

Cũng trong một cái chớp mắt khi lao ra, thân núi lập tức mơ hồ …nháy mắt

dịch chuyển!

Thẳng hướng Hải Tinh tộc!