Quang Âm Chi Ngoại

Chương 484: Máu nhuộm váy vải (2)




Cùng lúc đó công chúa Hải Tinh tộc bị con rùa biển ngăn trở, lại bị que sắt

màu đen chặn đường, sắc mặt cũng đã trắng bệch đến cực hạn.

Ả nhìn thấy tộc nhân tử vong trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nhìn

Hứa Thanh quay người mang theo khí tức như hung thần đi về phía chính mình,

hoảng sợ trong lòng khiến cho tâm thần ả gần như muốn tan nát.

Ả nhớ tới một màn giao chiến giữa Hứa Thanh cùng vị thiếu nữ mặc hắc y

của Đông U đảo ngày hôm ấy, nghĩ đến ngọn nguồn của danh tiếng hung thần

trong Bộ Hung ti được truyền ra trong Thất Huyết Đồng vào khoảng thời gian

này, cũng nghĩ tới gương mặt tuyệt mỹ lúc trước mình nhiều lần bái phỏng.

Tất cả tất cả mọi thứ giao thoa vào một chỗ, tạo thành một cảm giác không

chân thực, tạo thành sợ hãi không cách nào nói rõ.

Lúc này ả lập tức nhanh chóng rút lui …nhưng đã chậm, tâm thần thất thủ

khiến cho lão tổ Kim Cương Tông lập tức nắm lấy cơ hội, chợt trực tiếp xuyên

thấu qua trên bụng ả sau đó quay lại lần nữa xuyên qua trở về.

Tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng công chúa Hải Tinh tộc truyền ra, con

rùa biển một bên chợt mở ra cái miệng rộng cắn lấy một cái cánh tay của công

chúa, rặc rặc một tiếng trực tiếp cắn đứt.

Nó vừa nhắm nuốt vừa hiện ra thần sắc điên cuồng, nhưng từ đầu đến cuối

trong ánh mắt của con rùa biển vẫn luôn lộ ra một tia sợ hãi thật sâu cùng một

sự cầu khẩn.

Con rùa biển này chính là gã tu sĩ Quỷ U tộc kia, sau khi Hải Tinh gã ký

thân tử vong thì gã liền phục sinh trên người một con rùa biển, gã vừa phục sinh

liền muốn chạy trốn, nhưng rất nhanh gã liền phát hiện mình đột nhiên đã mất

đi hết thảy quyền khống chế thân thể.

Gã đã rất quen thuộc cái cảm giác này, vì vậy hoảng sợ và kinh hoàng lại từ

bên trong tâm thần bộc phát ra, bây giờ cái gì gã cũng không làm được, chỉ có

thể tuyệt vọng nhìn con rùa biển mình ký thân vui sướng xoay người bơi về

phía bờ biển.

Giờ phút này trên bờ biển, phần bụng công chúa Hải Tinh tộc liên tục bị

xuyên thấu qua lại khiến tâm thần cũng sắp tan vỡ, thân thể run rẩy, còn trên

mặt lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu và trong mắt hiện lên sự cầu khẩn với Hứa

Thanh.

"Hứa Thanh, chuyện này ta có nỗi khổ tâm, ta cũng....."

Không đợi ả nói xong thì Hứa Thanh đã đi đến phụ cận, trực tiếp tát một cái

tới, oanh một tiếng má phải của thiếu nữ này lập tức biến dạng, hàm răng vỡ nát

đồng thời xương đầu cũng xuất hiện vết nứt, hình như ảnh hưởng tới cả thần

kinh khiến cho tứ chi của ả cũng vô thức co quắp vài cái.

Hai đoàn mệnh hỏa trong cơ thể cũng bị một cái tát của Hứa Thanh trực tiếp

dập tắt, không đợi ả khôi phục thì Hứa Thanh lại đi tới rồi bồi thêm một cái tát

nữa.

Trong tiếng nổ chan chát, thiếu nữ phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết,

má trái tương tự cũng bị ép lên thật cao, toàn bộ hàm răng kèm theo máu tươi

được phun ra từ trong miệng, vào thời khắc này cả đầu ả tựa hồ như cũng sắp

tan vỡ.

Một đoàn mệnh hỏa cuối cùng trong cơ thể cũng lập tức nổ tung, một cái

chớp mắt khi ả hạ xuống thì Hứa Thanh liền tới gần, hung hăng dẫm một cước

vào vết thương trên phần bụng của thiếu nữ này.

Thiếu nữ này lần nữa phun máu tươi ra và thân thể bị văng lên, toàn bộ pháp

khiếu trong cơ thể dưới cỗ sức mạnh này phanh phanh vỡ vụn, tu vi đã hoàn

toàn bị phế đi.

Đau đớn kịch liệt khiến cho ả muốn hôn mê, nhưng ngay sau đó một khối

đan dược được Hứa Thanh nhét vào trong miệng của ả, khiến cho sinh cơ được

duy trì, đồng thời cũng không cách nào hôn mê.

Vì vậy ả chỉ có thể thanh tỉnh trong khi thân thể kịch liệt đau nhức, tiếng

kêu thảm thiết thê lương vang lên, thần sắc cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo, trong

mắt không còn tuyệt vọng nữa mà xen lẫn thêm sự điên cuồng cùng với ác độc,

ả vừa muốn mở miệng lại bị Hứa Thanh trực tiếp đánh một quyền vào trên

miệng, khiến cho cả miệng trực tiếp tan vỡ máu thịt mơ hồ.

Sau đó Hứa Thanh lạnh lùng nhìn ả, thở sâu một hơi rồi phất tay cho

Thương Long mở ra miệng rộng, một hơi nuốt con rùa biển nuốt vào trong cơ

thể sau đó lơ lửng trên không trung, mà Hứa Thanh thì nắm lấy chân phải của ả

công chúa Hải Tinh tộc kéo về phía trước.

Bãi biển tràn đầy cát đá, chúng như những lưỡi dao sắc bén, từng chút một

cắt qua máu thịt của công chúa Hải Tinh tộc, khiến cho nguồn gốc của thống

khổ của ả không còn chỉ tới do pháp khiếu trong cơ thể tan vỡ, mà còn do thân

thể bị phanh thây xé xác cùng với sự hành hạ liên tục trên tinh thần.

Thế cho nên trong khi bị kéo lê, tiếng kêu thảm thiết của ả lúc này càng lúc

càng không giống tiếng người nữa.

Cứ như vậy Hứa Thanh đi thẳng một đường về phía trước, phía sau của hắn

tạo thành một vết máu nhìn thấy mà giật mình.

Vết máu kéo ra càng lúc càng dài, tiếng kêu thảm thiết cũng càng lúc càng

yếu ớt, cho đến không lâu sau khi Hứa Thanh đi vào đến trong phạm vi trận

pháp của Thất Huyết Đồng, thấy được tòa thành hùng vĩ nơi xa thì hắn mặt

không cảm xúc truyền ra giọng nói.

"Hứa Thanh, tự liệt của Thất Huyết Đồng, Ti trưởng Bộ Hung ti ngọn núi

thứ bảy, báo cáo tông môn, Hải Tinh tộc phản bội, thân thỉnh đại trận tông môn

trấn áp toàn bộ Hải Tinh tộc bên trong Thất Huyết Đồng, không thể để cho bọn

chúng truyền tống chạy trốn, không thể để cho bọn chúng truyền âm ra bên

ngoài, lập tức trấn áp ngay tại chỗ!"

Lời nói vừa ra thì đại trận Thất Huyết Đồng lập tức nổ vang, giống như

đang nhanh chóng phân biệt, trong nháy mắt tiếp theo có một giọng nói già nua

truyền ra từ trên ngọn núi thứ sáu, mang theo hơi thở vội vã, truyền khắp bát

phương.

"Chấp nhận!"

Theo lời nói vang vọng, đại trận tông môn Thất Huyết Đồng bỗng nhiên

khởi động bắt đầu trấn áp, cùng lúc đó từng đạo thân ảnh từ bên trong Thất

Huyết Đồng bay ra, phi thẳng đến vị trí của Hứa Thanh.

Nhanh nhất là Lục gia đi ra từ ngọn núi thứ sáu, Lục gia gần như là bước ra

một bước liền vượt qua phạm vi cực xa, trực tiếp đến trước mặt Hứa Thanh, khí

tức tu sĩ Nguyên Anh trên người làm cho Lục gia giống như là mặt trời vậy, tản

mát ra khí tức cực nóng khiến cho hết thảy hư vô ở bốn phía cũng đều bị bóp

méo.

"Hứa Thanh, ngươi đã tra được cái gì!"

Hứa Thanh thở sâu, cố nén cảm giác khó thở khi tu sĩ Nguyên Anh tới gần

như thế, chắp tay và trầm thấp mở miệng.

"Lục gia, sưu hồn liền biết!"

Nói xong Hứa Thanh phất tay ném công chúa phía sau tới trước mặt Lục

gia, hô hấp của Lục gia trở nên dồn dập, nếu như đổi thành Phong chủ khác, sợ

là chưa chắc sẽ bởi vì câu nói đầu tiên của Hứa Thanh mà lập tức sưu hồn,

nhưng Lục gia không giống vậy.

Lúc này Lục gia không hề có chút chần chờ nào, lập tức giơ tay phải lên đặt

ở trên trán công chúa Hải Tinh tộc, bắt đầu sưu hồn!

Không lâu sau đám người đội trưởng cũng đều bay tới, sau khi từng người

thấy một màn phía trước thì thần sắc đều nhao nhao trở nên ngưng trọng, đội

trưởng đi đến bên người Hứa Thanh lặng lẽ chờ đợi, y nhìn công chúa Hải Tinh

tộc đang kêu gào thảm thiết thê lương phía trước, lại nhìn Hứa Thanh mặt

không cảm xúc nhưng sát khí trên người vẫn nồng đậm như cũ, vỗ vỗ bờ vai

của hắn.

"Tiểu Thanh, sư huynh sẽ gánh vác chuyện này cùng ngươi!"