Quang Âm Chi Ngoại

Chương 479: Trong lòng bàn tay (1)




Hứa Thanh đi vào trong nhà.

Giờ phút này tên tu sĩ Quỷ U tộc kia đang nằm thành hình chữ đại, cả người

dang tay dang chân nằm ở dưới sàn, máu thịt toàn thân đã không còn, ngoại trừ

cái đầu người còn nguyên vẹn, trên thân chỉ còn lại có một bộ xương cốt.

Nhưng gã vẫn còn chưa chết, một đạo ánh sáng màu hồng đang không

ngừng di chuyển trong xương cốt của gã, ra sức giữ tính mạng cho gã.

Hiển nhiên Trần Phi Nguyên cũng có phương pháp đặc thù, có thể khiến tên

tu sĩ Quỷ U tộc này có thể còn sống để gánh chịu cơn phẫn nộ của y, lúc Hứa

Thanh đi tới thì tên tu sĩ Quỷ U tộc này mở mắt ra, con mắt vô thần nhìn qua

Hứa Thanh.

Hứa Thanh giơ tay lên nhấn một cái vào trán của đối phương, Kim Ô Luyện

Vạn Linh lập tức bộc phát, trong khi đầu đối phương run rẩy thì rất nhiều tia lực

lượng bản nguyên bị hút ra, dung nhập vào trên người Hứa Thanh.

Trong nháy mắt tiếp theo, tên tu sĩ Quỷ U tộc này lập tức bỏ mình.

Cùng lúc đó, bên ngoài Đô thành Tử Thổ, trong một bãi tha ma có một tiếng

nổ vang bỗng nhiên bộc phát, mặt đất bị một lực lượng mạnh mẽ đánh nổ, bùn

đất và xương vỡ bay tứ tán, một tên trung niên tóc tai bù xù chậm rãi bò ra từ

bên trong.

Biểu cảm trên mặt vô cùng dữ tợn, trong mắt lộ ra điên cuồng, chỉ là ẩn giấu

thật sâu bên trong sự điên cuồng lại có một tia sợ hãi trước đó chưa từng có.

"Tên nào cũng là kẻ biến thái!"

Đại hán này, chính là tu sĩ của chủng tộc Quỷ U tộc được xưng bất tử!

Mà cỗ thân thể này cũng là cỗ thân thể mà lúc trước gã đã tiêu hao một chút

đại giới để uẩn dưỡng từ trước, lại để cho nó ngủ say đến bây giờ, một cỗ thân

thể tương đối hoàn mỹ, có thể hoàn toàn thể hiện ra lực lượng của tu sĩ Trúc Cơ

ba đoàn mệnh hỏa.

Vốn dĩ gã cũng không muốn vận dụng cỗ thân thể này, bởi vì một khi thân

thể này tử vong thì gã cũng sẽ bị tổn thất không nhỏ, nhưng hôm nay gã đã

không có biện pháp nào khác.

Gã không dám lưu lại trong nội thành nữa.

Vô luận là bên trong bát đại gia tộc hay là ở bên ngoài, gã đều cảm thấy vô

cùng nguy hiểm, sự truy sát của đối phương giống như giòi nằm trong tận

xương tủy vậy, khiến cho đáy lòng của gã run rẩy, nhất là đủ loại sự tình quỷ dị

của đối phương càng làm cho gã cảm thấy một luồng nguy cơ trước đó chưa

từng có.

Mà năng lực quỷ dị kia, từ trên trình độ nào đó mà nhìn thì cũng khá tương

tự với gã, điều này cũng khiến cho tên tu sĩ Quỷ U tộc này bỗng dưng cảm thụ

được cảm giác trong lòng của những người đã từng bị gã ám sát.

Không chỗ nào không có!

Nghĩ tới đây thân thể đại hán này bỗng run rẩy một cái rồi nhanh chóng nhìn

quanh bốn phía, sau khi xác định nơi đây đã cách xa phạm vi của Đô Thành Tử

Thổ, cũng là phạm vi xa nhất trong của năng lực bản thân thì gã mới nhẹ nhàng

thở ra một hơi.

"Lần này chắc có lẽ không nhanh như vậy liền tìm đến, nhất là khoảng cách

xa như thế, đại khái ta cũng có khả năng có thể chạy trốn khỏi đây."

Thậm chí đến tận bây giờ gã cũng không biết được thân phận của đối

phương, lúc này sắc mặt của gã âm trầm và quay người bỏ chạy cấp tốc, thậm

chí mở ra mệnh hỏa để tiến vào Huyền Diệu Thái, khiến cho tốc độ của bản

thân trở nên nhanh hơn.

"Sau lần đầu tiên tử vong, hắn dùng một đêm để tìm được ra, lần thứ hai mất

một canh giờ, lần thứ ba nửa canh giờ..."

Sau một nén nhang, thần sắc của tên đại hán Quỷ U tộc đang nhanh chóng

phi hành bỗng nhiên biến đổi, gã chợt quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một đạo

cầu vồng mang theo khí thế kinh thiên động địa ở phía chân trời xa xa đang gào

thét bay về phía mình.

Thân ảnh bên trong đạo cầu vồng kia là một người trung niên, bên trong cơ

thể của người này tựa như có một phiến đại lục đang bị thiêu đốt, khí thế trấn áp

bát phương, hình như có thể trấn áp muôn đời.

Dù bây giờ gã là tu sĩ Trúc Cơ ba đoàn mệnh hỏa, nhưng lúc này chỉ liếc

mắt nhìn qua cũng khiến cho hai mắt đau đớn.

"Nhanh như vậy!"

Một cảm giác hoảng sợ trước đó chưa từng có khiến cho tên đại hán này hít

một ngụm khí lớn, lúc trước gã cũng có chút phán đoán về Hứa Thanh, nhưng

bây giờ nhìn lại thì gã phát hiện tất cả phán đoán của mình đều không chính

xác.

Khí thế đối phương thể hiện ra lúc này, cho gã cảm giác đã vượt qua lực

lượng của ba đoàn mệnh hỏa, đó là...

"Bốn đoàn mệnh hỏa?"

Đại hán này lập tức chảy mồ hôi trán, không chút chần chờ nào mà toàn lực

thiêu đốt ba đoàn mệnh hỏa trong cơ thể, tốc độ bản thân lập tức ầm ầm tăng vọt

mà điên cuồng phi hành về phía xa. Gã nhìn không sai, người đuổi theo là Hứa

Thanh, đích đích xác xác có đủ lực lượng của tu sĩ bốn đoàn mệnh hỏa!

Đốt lên hai đoàn mệnh hỏa và kèm thêm mệnh đăng thì chiến lực của hắn đã

đạt ba đoàn mệnh hỏa, lại thêm Kim Ô Luyện Vạn Linh phụ trợ thân thể thì tự

nhiên chiến lực của hắn có thể so với bốn đoàn mệnh hỏa!

Mà sở dĩ hắn có thể đuổi theo nhanh như vậy, là bởi vì lúc này Hứa Thanh

đã không cần cái bóng chỉ dẫn vị trí của đối phương nữa rồi.

Theo Kim Ô Luyện Vạn Linh thôn phệ bản nguyên của đối phương sau đó

dung nhập trong cơ thể Hứa Thanh, vị trí của tên tu sĩ Quỷ U tộc kia trong cảm

giác của Hứa Thanh đã giống như là bó đuốc ở trong đêm tối vậy, vô cùng rõ

ràng.

Cho nên một cái chớp mắt khi đối phương vừa phục sinh là hắn cũng lập tức

phát hiện vị trí, cũng cấp tốc phi hành nên lúc này mới có thể trong một nén

nhang liền đuổi theo đến nơi này.

Nháy mắt khi nhìn thấy đối phương, trong mắt Hứa Thanh lập tức bắn ra sát

cơ mãnh liệt.

Tốc độ của hắn cực nhanh, trong tầm mắt của hắn thì tất cả mọi thứ chung

quanh đều trở nên chậm chạp, tốc độ của đại hán kia cũng tương tự như thế, chỉ

trong chớp mắt Hứa Thanh liền bay đến phụ cận rồi trực tiếp hạ xuống một

chưởng.

Âm thanh nổ tung lập tức vang lên, đại hán kia phun ra máu tươi và thân thể

như diều đứt dây bị đập mạnh xuống mặt đất.

Mặt đất nổ vang hình thành một cái hố, đại hán ở bên trong vừa muốn bò

lên thì thân ảnh Hứa Thanh dĩ nhiên đã đến, đầu gối hung hăng nhấc lên rồi ầm

ầm thúc vào ngực đại hán này.

Tên đại hán lần nữa phun ra máu tươi, thân thể lập tức bị đánh bay ra phía

sau, lúc này Hứa Thanh cũng lao theo và trong ánh mắt vẫn luôn mang theo sự

cừu hận, dao găm xuất hiện trong tay phải và đâm vào một dao.

Sau đó là dao thứ hai, dao thứ ba, thứ tư, sau khi đâm liên tiếp bảy dao thì

cánh tay phải của đại hán này bị hắn cắt đứt, sau đó Hứa Thanh liền hung hăng

dùng đầu đập vào đầu của tên đại hán.

Tên đại hán kêu thảm một tiếng, đầu lâu vỡ vụn và cả người cực kỳ tàn tạ,

lực lượng ba đoàn mệnh hỏa ở trước mặt Hứa Thanh lại không có bất kỳ khả

năng phản kháng nào, bây giờ trong mắt của gã chỉ có sự hoảng sợ và hoảng

loạn, những cảm giác đó đã đạt đến cực hạn.

Sau hoảng sợ và hoảng loạn thì đã hóa thành điên cuồng và bất chấp, gã

ngửa mặt lên trời gào thét, ngay khi Hứa Thanh tiến gần thì gã trực tiếp xông

tới, trong cơ thể bỗng nhiên truyền ra khí tức mệnh hỏa tự bạo.

Nhưng không đợi khí tức tự bạo tản ra thì cái bóng đã sớm dung nhập vào

trong cơ thể của gã, bổ nhào về phía ba đoàn mệnh hỏa đang cháy