Quang Âm Chi Ngoại

Chương 461: Như thế nào là tự liệt! (2)




Đánh hôn mê xong thì Hứa Thanh đứng tại chỗ rồi một phát nắm lấy tóc của

thiếu nữ này, quay đầu bình tĩnh mở miệng.

"Đeo Phong Pháp Hoàn!"

(*Phong Pháp Hoàn: vòng phong tỏa/phong ấn pháp lực)

Phía sau hắn lập tức có vài chục đạo thân ảnh của đệ tử Bộ Hung ti nhanh

chóng vọt đến, từng người khi nhìn tới Hứa Thanh đều mang theo vẻ kính sợ,

sau khi tới gần liền rất nhanh lấy ra từng vật giống như vòng tay, sau đó liền đeo

vào trên cánh tay của ả thiếu nữ mặc hắc y.

Trong một cái chớp mắt, ả thiếu nữ bỗng thức tỉnh mở mắt ra, trong miệng

phát ra tiếng gầm nhẹ thì …Phong Pháp Hoàn lập tức tan vỡ.

Thiếu nữ truyền ra tiếng cuồng tiếu.

"Hứa Thanh, ta nhớ kỹ ngươi rồi, chưa từng có người nào dám đối xử bất

kính như thế với ta, ngươi, là người thứ nhất!" Lời vừa nói xong, Hứa Thanh

mặt không cảm xúc tiêu sái đi tới, lần nữa tát một cái.

Oanh một tiếng và ả thiếu nữ đập đầu xuống mặt đất, thật sự hôn mê.

"Đeo cho ả mười cái Pháp Hoàn."

Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng.

Loại Pháp Hoàn này là Bộ Hung ti chuyên môn thiết kế để nhằm vào Trúc

Cơ bên ngoài tông môn, hai cái có thể trấn áp Trúc Cơ một mệnh hỏa, khiến cho

người bị đeo vòng không cách nào tràn ra chút pháp lực nào, còn mười cái thì

phong ấn lực lượng ba đoàn mệnh hỏa cũng đã thừa.

Như đám Dạ Cưu lúc trước, sau khi bị Ti trưởng Bộ Hung ti nhiệm kỳ trước

bắt giữ, cũng bị đeo vào loại Pháp Hoàn này.

Rất nhanh, trên người thiếu nữ mặc hắc y đang hôn mê lập tức được đeo

mười cái Phong Pháp Hoàn.

"Đưa đi bộ phận chữ Huyền trấn áp, không có lệnh của ta thì không được

phóng thích!" Hứa Thanh thần sắc bình tĩnh, sau khi truyền ra lời nói thì bốn

phía lập tức có nhiều đệ tử của Bộ Hung ti hơn nữa, sau khi tới liền vác ả thiếu

nữ kia lên và muốn ly khai.

Đúng lúc này, bầu trời xa xa truyền đến âm thanh phá không, thanh âm tới

trước thân ảnh, vang vọng nơi đây.

"Hứa Thanh sư đệ, việc này có thể dàn xếp!"

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn thân ảnh cao lớn của Nhị điện hạ trên bầu trời

đang nhanh chóng phi hành đến, trên người nàng còn lưu lại một chút dấu hiệu

phá vỡ cấm chế, hiển nhiên lúc trước nàng đã bị người khác giam cầm, cho nên

không cách nào tới ngăn trở thiếu nữ mặc hắc y đến đây phá rối.

"Bái kiến Nhị điện hạ." Hứa Thanh chắp tay, nhìn Hoàng Nham cách đó

không xa.

Hoàng Nham nhìn Nhị điện hạ, trầm giọng mở miệng.

"Sư tỷ, Hứa Thanh là đang giúp ta."

Nhị điện hạ muốn nói lại thôi, nhìn Hoàng Nham một chút, lại nhìn thiếu nữ

mặc hắc y đang bị mang đi xa một chút, hơi chần chờ.

"Hứa Thanh sư đệ, ả mà chết thì lão tổ cũng sẽ khó xử." Những lời này

không hề có ý tứ uy hiếp, mà mang theo sự băn khoăn cùng với nhắc nhở.

"Ả xúc phạm nội quy của tông môn, nhưng cũng may không có giết người

cho nên tội không đáng chết, nhưng vẫn phải giam giữ, đây là môn quy."

Hứa Thanh nói khẽ.

Nhị điện hạ nghe vậy liền nhẹ gật đầu.

"Không chết là được, ta cũng có chút sợ ả, chuyện ngày hôm nay phải cám

ơn ngươi rồi Hứa Thanh sư đệ." Nói xong, nàng nhìn về phía Hoàng Nham, ánh

mắt dần dần trở nên nhu hòa và chậm rãi đi tới.

Hứa Thanh nhìn hai người như thế thì thu hồi ánh mắt, lặng lẽ đứng tại chỗ

chờ đợi.

Về phần những người bị thương đều đã được dàn xếp tốt, rất nhanh theo

Hoàng Nham cũng chắp tay rời đi, nơi đây cũng trở thành một mảnh im lặng.

Hứa Thanh đứng ở nơi này chờ đợi, trong mắt lộ ra vẻ trầm ngâm, lần này là

vì giúp đỡ Hoàng Nham và đồng thời cũng bởi vì thiếu nữ mặc hắc y kia chủ

động trêu chọc hắn. Mặt khác, hắn cũng muốn nhìn một chút mình bây giờ ở

trong Thất Huyết Đồng, cái gọi là tự liệt kia đến cùng có thể giúp cho an toàn

của mình được xếp vào loại trình độ nào.

Thời gian không lâu thì có một thân ảnh từ bầu trời bay tới, đây là một lão

giả mặc đạo bào màu lam, toàn thân tràn ra chấn động tu vi Kim Đan rất mạnh,

theo lão đến thì một cỗ uy áp cũng lập tức tản ra bát phương.

Hứa Thanh chắp tay cúi đầu.

"Bái kiến trưởng lão."

Hứa Thanh không biết người đến là ai, nhưng có thể ở bên trong Thất Huyết

Đồng mặc đạo bào như thế này, lại tản ra uy áp như vậy thì dĩ nhiên là một

trong những trưởng lão.

Lão giả này đứng trên không trung đánh giá Hứa Thanh vài lần, trong mắt lộ

ra một tia tán thưởng sau đó truyền ra lời nói.

"Hứa Thanh, Lục gia kêu ta tới hỏi ngươi một câu, việc này ngươi dự định

xử lý như thế nào?"

"Có thể giết sao?" Hứa Thanh hỏi.

"Không thể, mặc dù tiểu nha đầu kia ương ngạnh nhưng tội không đáng

chết, huống hồ tổ mẫu của ả và lão tổ chúng ta có tư giao rất tốt."

Hứa Thanh gật đầu.

"Căn cứ môn quy, cần huỷ bỏ tu vi và giam giữ trong Chúc Cốt động ba

năm."

Trưởng lão của ngọn núi thứ sáu nghe vậy cũng nở nụ cười, dĩ nhiên lão

nhìn ra dụng ý của Hứa Thanh, cũng biết việc này là do tiểu nha đầu kia trêu

chọc người khác trước, nếu như Hứa Thanh không nằm trong tự liệt, như vậy

lão cũng sẽ không hiền lành như thế này.

Nhưng đã vào tự liệt rồi, vậy chính là đại biểu cho hạt giống và tương lai

của Thất Huyết Đồng bọn họ, người như vậy thì không thể bị khi nhục, nhất là

bây giờ lão tổ rõ ràng cũng rất thích việc mà bọn hắn đã làm.

Mặt khác với tư cách là đệ tử hình tượng, ở trong tông môn của chính mình

bị người ngoài trêu chọc, chuyện này thì chính bản thân lão cũng chán ghét, vì

vậy liền lắc đầu.

"Ngươi xem mà làm, nhưng mà huỷ bỏ tu vi thì thôi bỏ đi."

Nói xong, trưởng lão Kim Đan này liền quay người đi xa.

Hứa Thanh chắp tay cung kính, cho đến khi đối phương hoàn toàn rời khỏi

thì hắn quay người đi về nơi cập bến, đồng thời trong lòng cũng đang nhanh

chóng phân tích mặt lợi và hại về lần xuất thủ này của mình.

Về hại, ngoại trừ sẽ khiến cho ả thiếu nữ mặc hắc y kia cừu hận cùng với

phiền phức phía sau, tạm không có cái khác.

Mà đồng dạng được lợi không ít, chỗ Hoàng Nham không nói, quan trọng

nhất là Hứa Thanh đã tra xét được giá trị của tự liệt mà mình nhận được ở trong

Thất Huyết Đồng.

"Trước mắt xem ra, trình độ khoan nhượng và hiền lành của Thất Huyết

Đồng đối với người trong tự liệt là cực cao."

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, hắn nhớ lại những gì trải qua sau khi mình

vào Thất Huyết Đồng, hắn nghĩ tới nội dung những lời nói của Trương Vân Sĩ

khi dẫn hắn lên ngọn núi thứ bảy.

Lúc trước đối phương nói đệ tử dưới núi là dưỡng cổ, đệ tử trên núi là thả ra

nuôi dưỡng thông thường.

Bây giờ xem ra, Trương Vân Sĩ cũng chưa đủ thân phận cho nên chưa từng

biết được việc về tự liệt, bây giờ theo phán đoán của Hứa Thanh, đối với Thất

Huyết Đồng mà nói thì tự liệt cùng loại với đệ tử hạch tâm chân chính.

"Cho nên chỉ cần không phạm phải các loại sự tình như phản bội tông môn,

vậy thì cơ bản là có thể an toàn khi ở trong Thất Huyết Đồng." Hứa Thanh trầm

ngâm, đồng thời hắn cũng hiểu rõ cái hại của việc được vào tự liệt, đó là sợi dây

ràng buộc giữa hắn và Thất Huyết Đồng cũng trở nên cực kỳ chặt.

Đây chẳng phải đơn thuần là buộc chặt trên phương diện tình cảm, mà là

trên thân phận và cũng là trên nhận thức của người bên ngoài về hắn