Dĩ nhiên là Hứa Thanh cũng nhìn thấy hai tin này, nhưng bị hắn trực tiếp bỏ
qua, hắn cảm thấy tên Đạo Tử gọi là Miểu Trần này có chút ngu ngốc.
Vô luận là cuộc sống trong xóm nghèo, hay là trải qua thời gian mài giũa
trong Thất Huyết Đồng, đều làm cho Hứa Thanh không hề có hứng thú với cái
thể loại quyết đấu như thế này.
Hắn thích lén lút ẩn nấp đi tới dùng một đao cắt cổ kẻ địch hơn, như vậy
càng gọn gàng dứt khoát.
Cùng lúc đó, trong nửa tháng này sơn môn cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện,
chuyện lớn nhất đó chính là bến cảng số 176 đang làm một cái nhà bảo tàng rất
lớn.
Mặc dù chuyện này bị che giấu ngay từ đầu, nhưng việc này trọng đại, cho
nên căn bản là không giấu được.
Vả lại Trương Tam cũng không hề có ý muốn ẩn giấu, ngược lại càng trợ
giúp đẩy thông tin lan truyền, vì vậy rất nhanh toàn bộ tu sĩ trong sơn môn đều
biết được, bến cảng số 176 sắp mở một cái bảo tàng, đồng thời cũng biết được
vật phẩm được đặt vào trưng bày.
Đó chính là cái mũi của cỗ tượng Thần Tổ Thi thứ bảy của Hải Thi tộc!
Cái mũi này sẽ được đặt ở trong nhà bảo tàng vào ngày mở ra triển lãm.
Toàn bộ đệ tử Thất Huyết Đồng đều có thể đến thăm quan, tu sĩ ngoại tộc
cũng có thể tới nơi này quan sát.
Việc này vừa truyền ra, chẳng những toàn bộ sơn môn Thất Huyết Đồng
chấn động, mà bên Hải Thi tộc sau khi nghe được việc này thì toàn tộc lập tức
trở nên phát cuồng, không có chuyện nào khiến cho bọn họ cảm thấy nhục nhã
hơn chuyện này.
Mà tất nhiên lão tổ Thất Huyết Đồng cũng nghe nói về chuyện này, sau khi
nghe thấy liền cảm thấy rất thoải mái, thậm chí trong lúc vui mừng đã trực tiếp
viết một dòng chữ, kêu người truyền tống từ chiến trường về tông môn, treo thật
cao ở trong cái viện bảo tàng này.
Dòng chữ chỉ có bốn từ.
"Chóp mũi sinh hỏa."
Hứa Thanh nhận được truyền âm của Trương Tam, lập tức rời khỏi Bộ Hung
ti đi tới viện bảo tàng sắp được xây dựng hoàn thành, thấy được trên cái mũi
cực lớn của Tổ Thi có treo bốn chữ này, lập tức sửng sốt một chút.
Trương Tam ở một bên cũng hiện lên vẻ mặt ngưng trọng.
"Bốn chữ này của lão tổ là có ý gì?" Hứa Thanh trầm ngâm, nhìn Trương
Tam.
"Chẳng lẽ là muốn chúng ta dùng hỏa thiêu đốt? Bố trí thành dạng tạo hình
bị lửa đốt cháy?" Trương Tam chần chờ một chút, không xác định lắm mà đưa
ra lời giải thích.
Hứa Thanh đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên như có phát hiện chợt quay
đầu nhìn ra ngoài nhà bảo tàng, chỗ đó một mảnh trống trải.
"Sao thế?" Trương Tam sững sờ hỏi.
Hứa Thanh ngóng nhìn chỗ đó và ánh mắt nheo lại, trong nháy mắt tiếp theo
tay phải bỗng nhiên giơ lên, một con dao găm xuất hiện ở trong tay, chớp mắt
liền hung hăng ném về một bên, một thanh âm kinh ngạc nương theo vị trí con
dao găm hạ xuống truyền đến.
"Ồ!"
Theo thanh âm truyền ra, một cỗ gió mang theo âm thanh gào thét chợt
truyền đến sau lưng Hứa Thanh, Hứa Thanh mặt không cảm xúc mà lập tức bộc
phát hai đoàn mệnh hỏa trong cơ thể, sóng nhiệt lập tức hiện ra cuộn mình về
bốn phía, hắn cũng đồng thời quay người tung một quyền tới.
Âm thanh ầm ầm vang lên, thân thể Hứa Thanh đạp đạp vài bước lui ra phía
sau, nhìn hư vô trống trải cách đó không xa trở nên vặn vẹo, bên trong giống
như có một đạo thân ảnh tương tự lui ra phía sau.
"Trần Nhị Ngưu." Hứa Thanh nhìn mảnh hư vô vặn vẹo kia, chậm rãi mở
miệng.
"Gọi là Ti trưởng!" Âm thanh thở gấp từ nơi ấy truyền đến, nhưng đội
trưởng vẫn không hề để lộ ra thân ảnh, Trương Tam một bên cũng nghe ra thanh
âm của đội trưởng, vui mừng nhìn về chỗ hư vô chấn động vặn vẹo.
"Đội trưởng, ngươi về rồi nha!"
"Đương nhiên, lần này cũng không có gì hung hiểm, cũng chỉ là mười mấy
tên cương giả Kim Đan truy sát mà thôi, bị ta không tốn nhiều sức liền chạy
trốn, thậm chí ta còn tiện đường đi tới chiến trường Hải Thi tộc, sau đó liền từ
đó trở về."
Từ hư vô truyền ra giọng nói của đội trưởng, sau đó trong hư không trống
rỗng xuất hiện một quả táo trôi lơ lửng, âm thanh rặc rặc vang lên, quả táo liền
bị cắn một ngụm.
"Tại sao ngươi còn ẩn thân?" Trương Tam hiếu kỳ.
Hứa Thanh cùng Trương Tam không nhìn thấy bên trong hư vô, trong đó có
một đạo thân ảnh đang đứng, người này chỉ còn lại một chân và một cánh tay,
phần eo thiếu chút nữa là sẽ bị cắt đứt ra rồi, trên người có vô số miệng vết
thương, có mấy đạo vết thương còn giống như muốn xuyên suốt cả người.
Nhất là bộ mặt kia, giờ phút này khuôn mặt của đội trưởng gần như là bị
hủy dung nhan, mặt mũi bầm dập không thành bộ dáng, tóc cũng đều cháy hết
giống bị hỏa thiêu vậy.
Y cố nén đau nhức trên người, cố gắng mở ra một đường nhỏ từ con mắt
sưng húp, quyệt miệng ngạo nghễ nói.
"Thói quen, ta nghĩ rằng trạng thái ẩn thân rất không tồi, thuận tiện để làm
rất nhiều chuyện, với cả ta thân là thượng cấp của các ngươi, dùng loại trạng
thái này cũng có thể làm nổi bật thân phận của ta."
Nói xong đội trưởng còn cố ý cầm quả táo, toàn lực mở ra cái miệng với đôi
môi sưng húp trông như là hai thanh lạp xưởng, bình tĩnh tiếp tục ăn, sau đó lại
hời hợt nói.
"Hơn mười tên Kết Đan kia bị ta trêu đùa chạy quanh và phải xoay như
chong chóng, thậm chí ta còn rảnh rỗi đi thăm cỗ Tượng Thần Tổ Thi thứ nhất,
còn đi tiểu một bãi ở đó, tiếc là cái đồ chơi đó quá lớn nên không chuyển đi
được, không thì ta cũng định chuyển nó trở về cho các ngươi cũng tiểu lên trên
một lần."
"Hơn nữa, sở dĩ ta làm như vậy cũng là vì chiếu cố cho Hứa phó ti, ta thì
không sao, nhắm mắt cũng có thể ra ra vào vào Hải Thi tộc, nhưng Hứa phó ti
thì không được, ta vì yểm hộ hắn mà thậm chí còn đi dạo một chuyến qua
Hoàng Cung của Hải Thi tộc."
"Nếu không phải ta gấp gáp quay về tìm các ngươi, ta cũng dự định đi xem
nơi chữa thương của lão tổ Hải Thi tộc một chút, xem xem có thể làm chút gì đó
ở đó rồi mới trở về."
Đội trưởng mở miệng chém gió rất ngạo nghễ, đồng thời hơi lộ chút biểu
cảm trên khuôn mặt sưng như đầu heo, toàn thân đau đớn khiến cho y nhịn
không được mà run run, thương thế lần này nhìn như cũng không khác nhiều
lắm với lần điên cuồng cướp máu thịt của Câu Anh, nhưng trên thực tế thì …cả
cơ thể của y gần như tan nát hết rồi.
Hiển nhiên đối với đội trưởng mà nói, lần này có thể còn sống mà trốn trở
về cũng không hề dễ dàng, nhưng tôn nghiêm của cấp trên khiến cho y không
thể để thua được, cho nên vừa nói xong thì đội trưởng lại liếc mắt nhìn qua Hứa
Thanh, lần nữa truyền ra lời nói.
"Hứa phó ti, lần này Bổn Ti trưởng giúp ngươi như vậy, ngươi nhớ kỹ,
ngươi thiếu nợ ta 5 vạn linh thạch, nhớ đưa cho ta."
Hứa Thanh yên lặng nghe đội trưởng nói, cúi đầu nhìn cái bóng mà người
ngoài không nhìn thấy mà chỉ có hắn mới có thể cảm giác được ở trên mặt đất.
Lúc này cái bóng đang hiện ra hình dáng của một người chỉ còn một chân và
một tay, toàn thân cũng đang run rẩy...ăn táo