Hứa Thanh cảnh giác.
Chớp mắt trước khi truyền tống, hắn thấy được biểu cảm của người đệ tử
trên Nhân Ngư đảo.
Mặc dù trên vẻ mặt này chỉ hiện ra biểu cảm giật mình, không nhìn ra bất
luận suy nghĩ nào khác ở bên trong.
Nhưng Hứa Thanh suy bụng ta ra bụng người, hắn luôn cảm thấy chính
mình cũng động tâm với treo thưởng của mình, thì những người khác không có
đạo lý nào không động tâm.
"Huống hồ kẻ thù của ta ở trong Hải Thi tộc, còn có tên Đạo Tử gì gì đó."
Hứa Thanh cảm thấy nếu như cái mũi của tượng thần không cách nào khôi
phục, vậy thì chỉ có thể nói là do Kim Ô Luyện Vạn Linh của hắn quá mức bá
đạo, những thứ bị hắn thôn phệ đều không có cách nào phục hồi lại như cũ.
Nếu đã như thế... Vậy thì khả năng là một bên mặt của tên Đạo Tử kia cũng
không cách nào khôi phục được.
"Nhất định tên này hận ta thấu xương, phải tìm cơ hội loại bỏ mối nguy
hiểm này."
Theo tia sáng trong truyền tống trận lập lòe, tất cả mọi thứ trước mắt Hứa
Thanh lập tức trở nên mơ hồ, rồi lại dần dần trở nên rõ ràng, Hứa Thanh mang
theo ý nghĩ như vậy về tới Thất Huyết Đồng.
Vừa mới truyền tống tới, một loạt âm thanh và cảnh tượng lập tức ập vào
trong cảm giác của Hứa Thanh.
Đó là những âm thanh ầm ỹ và hối hả quen thuộc.
Ánh sáng truyền đến rất nhanh, rất nhanh quang cảnh của Thất Huyết Đồng
cũng chiếu vào trong mắt Hứa Thanh.
Thứ đầu tiên hiện ra trước mắt hắn chính là đám người đứng xếp hàng chờ
truyền tống ở bốn phía, cùng với cách đó không xa là hai người đệ tử đang ghi
chép người đến và đi.
Hai người đệ tử, một nam và một nữ đều mặc đạo bào màu xám.
Hứa Thanh đảo mắt nhìn qua hai người này, cảm giác có chút quen mắt
nhưng cũng không quá để ý.
Nhưng một khắc khi hắn đi ra, đạo bào màu tím trên người lập tức dẫn tới
bốn phía chấn động một chút, thần sắc hai người đệ tử chịu trách nhiệm ghi
chép cũng lập tức biến đổi, vội vàng đứng người lên, cực kỳ cung kính bái kiến.
"Bái kiến sư thúc!"
Theo hai người mở miệng, Hứa Thanh đang định đi qua bên cạnh hai người
bọn họ, nhưng khóe mắt bỗng hơi đảo qua người nữ đệ tử, bước chân hắn chợt
ngừng lại rồi đánh giá cao thấp một phen.
Tướng mạo của nữ tử này khá tú lệ, tóc dài buộc cao kiểu đuôi ngựa, chỉ là
dáng người hơi gầy, khi bị ánh mắt của Hứa Thanh quét tới thì đáy lòng nàng
lập tức trở nên căng thẳng, thân hình run rẩy và tim cũng đập rộn lên, đồng thời
cũng càng cúi đầu thấp hơn.
"Tu vi không tệ, đã cách tầng thứ sáu không xa, nhưng khí tức biển cấm
trong Hóa Hải Kinh của ngươi rõ ràng ít hơn so với đệ tử cùng cảnh giới của
ngọn núi thứ bảy, tiếp theo ngươi cần làm cho khí tức biển cấm nồng đậm hơn,
như thế mới có thể thuận lợi đột phá."
Hứa Thanh chỉ điểm một câu, trong khi người nữ đệ tử kia run giọng nói
cảm tạ, hắn đã rời khỏi nơi đây.
Sở dĩ chỉ điểm, là bởi vì Hứa Thanh nhớ tới người này là ai.
Hôm ấy lần đầu tiên hắn tới Thất Huyết Đồng, cũng gặp phải hai vị đệ tử
này.
Lúc ấy cô gái này còn thân mật nhắc nhở hắn một chút về sự hung hiểm của
tông môn.
Mặc dù việc này rất nhỏ, nhưng Hứa Thanh cảm giác nếu sau này gặp phải
lần nữa, vẫn có thể chỉ điểm hồi báo đối phương thêm một chút.
Mà ngay khi hắn đi rồi, toàn thân hai người đệ tử này cũng đã ướt đẫm.
Bởi vì tu vi trên người Hứa Thanh vậy mà lại tự nhiên tràn ra uy áp cùng với
sát khí mà hắn nhiễm trên chiến trường, trong mắt của hai người đệ tử Ngưng
Khí này thì, hắn …giống như là một hung thần vậy.
"Tu vi của vị tiền bối này... Rất mạnh!! "
Vị nam đệ tử trong hai người khẽ hít một hơi, cây quạt trong tay cũng sắp bị
gã nắm gảy.
Nói xong gã liền nhìn về phía nữ đệ tử bên cạnh, trong mắt lộ ra một tia
khác thường, không nhịn được mở miệng.
"Ngươi biết vị tiền bối này sao? "
Thần sắc của người nữ đệ tử có chút hoảng hốt, cấp tốc quay người chạy
đến cạnh trận pháp, đi đến xem thông tin ghi chép truyền tống, sau khi xem
xong con ngươi bỗng nhiên trợn to.
"Hứa Thanh!"
"Hứa Thanh!? " Nam đệ tử nghe xong toàn thân lập tức chấn động.
"Không phải là Hứa Thanh gần đây thanh danh hiển hách, phá hủy Thánh
vật của Hải Thi tộc, khiến cho Hải Thi tộc nổi giận mà treo giải thưởng truy nã
đấy chứ?"
Nữ đệ tử mờ mịt nhẹ gật đầu.
"Tại sao hắn lại biết ngươi!"
Trong ánh mắt của nam đệ tử lộ ra vẻ hâm mộ vô cùng, cả người cũng kích
động lên.
"Trí nhớ của ta tương đối khá, ta nhớ một năm trước có một thiếu niên thập
hoang giả cầm một cái lệnh bài màu trắng đến đây, hôm ấy ta nhắc nhở hắn rằng
tông môn rất hung hiểm, lúc ta quét mắt nhìn qua thân phận đăng ký thì thấy,
thiếu niên kia cũng tên là Hứa Thanh."
Nữ tử nói khẽ, trong mắt cũng mang theo một chút không xác định.
Mà nam tử lần nữa hít sâu một hơi, ngẩn cả người ra và cẩn thận nhớ lại.
"Lúc ấy ngươi từng nói, hắn không sống qua quá ba tháng."
Nữ tử quay đầu, liếc mắt nhìn đồng bạn bên cạnh.
Sắc mặt của người nam đệ tử lập tức trắng bệch và hô hấp dồn dập, nội tâm
dâng lên cảm giác hoảng sợ mãnh liệt, đồng thời cũng đột nhiên cảm giác được
hành vi mà mình cho là ngu ngốc của nữ đệ tử lúc trước, vậy mà lúc này mà xét
thì lại ẩn chứa cơ duyên như thế.
Mà bây giờ Hứa Thanh cũng không hề biết chuyện thảo luận của hai người
đệ tử vừa rồi, lúc nãy hắn cũng chỉ tiện tay chỉ điểm mà thôi.
Giờ phút này hắn đang đi trong thành, cũng đã sớm đổi trang phục trên
người thành một bộ đạo bào màu xám, một đường đi thẳng đến Vận Chuyển ti ở
cảng 176.
Pháp Thuyền của hắn đã hoàn toàn tan vỡ nên không còn chỗ nghỉ ngơi, trừ
phi là quay về động phủ trên ngọn núi thứ bảy, bằng không thì chỉ có thể tìm
một chỗ khác tá túc tạm mấy ngày.
Bộ Hung ti là chọn lựa đầu tiên, nhưng Hứa Thanh quyết định đi Vận
Chuyển ti trước, trước tiên đi tìm Trương Tam để luyện lại Pháp Thuyền.
Đã nửa năm chưa trở về, nhưng Hứa Thanh nhìn chủ thành bên trong Thất
Huyết Đồng, nhìn đám người tới lui bốn phía, nhìn những cửa hàng cùng quầy
hàng quen thuộc kia, trong lòng hiếm có trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mà nơi này cách xa chiến trường, nên cũng khiến cho bầu không khí chiến
tranh bên trong Thất Huyết Đồng không còn rõ ràng như vậy nữa, thoạt nhìn
cũng không quá khác với lúc bình thường.
Duy chỉ có rất nhiều bến cảng đều đã bị tông môn trưng dụng, được dùng để
làm nơi vận chuyển và chỗ neo đậu cần thiết.
Mặc dù trận pháp cũng có thể truyền tống vật chất, nhưng tiêu hao quá lớn.
Tuy thuyền buồm vận chuyển chậm chạp, nhưng đối với chiến trường đã
kéo dài đến hơn nửa năm mà xem xét, vậy thì vẫn có thể tạm chấp nhận. Dẫu
sao thì trận chiến tranh này không thể nào kết thúc trong thời gian ngắn được.