Quang Âm Chi Ngoại

Chương 436: Chạy là thượng sách (2)




Nguy cơ ngay ở trước mắt, đôi mắt Hứa Thanh đã đỏ ngầu rồi lại lấy ra một

tấm Vô Tự Truyện Tống Phù khác và mở ra.

Hắn có tổng cộng ba tấm Vô Tự Truyện Tống Phù, lúc trên long liễn đã

dùng một cái, vừa rồi bị phá hủy một cái, giờ phút này là một tấm cuối cùng của

hắn.

Cùng lúc đó thì Pháp Thuyền chợt biến ảo hiện ra để ngăn cản một chiêu

thần thông nọ, trong một cái chớp mắt thì Pháp Thuyền liền ầm ầm tan vỡ, bảy

phần nứt ra, nhưng một tia máu thịt Câu Anh bên trong vẫn cản trở khí tức diệt

sạch tất cả ở nơi đây một phen, khiến cho một kích nguyên bản là hẳn phải chết,

lại hóa thành bị thương nặng.

Hứa Thanh phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt toàn thân vào thời khắc

này ken két vỡ vụn, mệnh hỏa trong cơ thể hắn lập tức bị dập tắt, cả người

giống như bị hủ mục vậy, lập tức khô héo sau đó liền bị lực lượng này oanh

kích rồi trực tiếp văng ra, nhiều vị trí trên người vỡ vụn và thần hồn bất ổn, trực

tiếp trọng thương.

Nhưng sau khi ngăn cản một kích này, một tấm Vô Tự Truyện Tống Phù

cuối cùng của hắn cũng đổi lấy được cơ hội truyền tống, mặc dù tên tu sĩ Kim

Đan trên bầu trời lại cấp tốc ra tay lần nữa, nhưng Vô Tự Truyện Tống Phù của

Hứa Thanh là do Phó Phong Chủ của ngọn núi thứ bảy cho, chính là vật mà

Nguyên Anh luyện chế nên bản thân nó nhất định có chỗ phi phàm.

Giờ phút này trong khi hắn khai triển liên tục hai lần, một khắc khi thân ảnh

của hắn đã tràn ngập máu tươi, lực lượng truyền tống bên trong ầm ầm bộc

phát, thân thể Hứa Thanh lập tức tan biến ở bên trong!

Hầu như ngay thời khắc hắn biến mất thì tên tu sĩ Kim Đan của Hải Thi Tộc

kia lập tức phủ xuống, trực tiếp rơi vào địa phương Hứa Thanh vừa tan biến,

khiến cho đại địa nổ vang và một hố sâu lập tức xuất hiện, bốn phía chấn động

vô cùng kịch liệt.

"Truyền Tống Phù do Nguyên Anh luyện chế, lại còn là hai tấm, thân phận

người này tuyệt đối không tầm thường, nhưng mà người này cũng đã dính phải

Linh Minh nguyền rủa của ta, với tu vi của người này thì nhiều nhất ba ngày …

nhất định bỏ mình!"

Sắc mặt của tên tu sĩ Kim Đan của Hải Thi Tộc này vô cùng khó coi, quay

người nhoáng một cái bay thẳng đến cấm địa.

Mà ngay khi Hứa Thanh rời đi, việc này đã đưa tới chấn động không nhỏ

khiến cho toàn bộ Hải Thi Tộc rất tức giận, điên cuồng tìm kiếm gần đó. Cũng

vào lúc này, mặt đất trống trải xa xa xuất hiện những tia vặn vẹo rất nhỏ.

Địa phương vặn vẹo kia nhìn như không có gì cả, nhưng trên thực tế thì bên

trong chính là đội trưởng đang ẩn nấp.

Toàn thân y đều là thương thế, một cánh tay đã tàn phế, phần eo càng có

một đạo vết thương cực lớn gần như là sắp trảm đứt cả người, khiến cho khí tức

của đội trưởng lúc này vô cùng yếu ớt.

Giờ phút này đội trưởng chỉ còn lại một tay, bên trong bàn tay đang cầm một

cái vỏ sò bảy màu, cái vỏ sò này tràn ra hào quang bảy màu có hiệu quả ẩn nấp

kỳ lạ, khiến cho sự hiện hữu của y gồm kể cả khí tức đều biến mất vô tung vô

ảnh.

Đây cũng là phương pháp đội trưởng dùng để trốn khỏi truy sát của tu sĩ

Kim Đan, nhưng giờ phút này đội trưởng cũng có chút há hốc mồm.

Y trơ mắt nhìn Hứa Thanh bóp nát Vô Tự Truyện Tống Phù rời đi, nguyên

bản y muốn tới đây chào hỏi Hứa Thanh một cái, nhưng đứng ở đây xem một

màn vừa rồi vẫn khiến cho đáy lòng của đội trưởng giật mình một cái.

"Không còn? Rời đi? Truyền tống đi rồi? Ta..."

Trong lòng đội trưởng bỗng nhiên dâng lên cảm giác đau đớn, y cảm thấy

rằng chuyện này bỗng nhiên biến thành có chút kỳ kỳ quái quái rồi, y chỉ là đi

qua gặm một miếng mà thôi, tại sao cái mũi của tượng thần liền nổ tung được

chứ.

Trên thực tế thì đến tận bây giờ, đội trưởng vẫn cảm thấy việc này đúng là

không thể tưởng tượng nổi, cũng không phải là chưa từng hoài nghi Hứa Thanh,

nhưng thật sự là y vừa há miệng cắn một cái thì cái mũi liền bạo, tần suất cũng

không khác mấy, việc này khiến cho chính y cũng cảm thấy xác suất tự thân dẫn

đến rất cao.

"Lão đầu tử không hề nói như vậy mà, năm đó lão cũng không có làm ra

chuyện lớn cỡ thế này..."

Đội trưởng thở dài một tiếng, cau mày đau khổ chạy trốn, đồng thời trong

lòng cũng dâng lên một tia ngạo nghễ.

"Nhưng mà trên khía cạnh khác mà nói, ta đã lợi hại hơn so với lão đầu tử,

chuyện hôm nay... Thật kích thích!"

Đội trưởng thở sâu và đáy lòng dâng lên cảm giác đắc ý, đồng thời bốn phía

vang lên những tiếng nổ ngập trời, từng đạo khí tức của tu sĩ Kim Đan bộc phát,

thậm chí nơi xa còn có không ít khí tức cường giả Nguyên Anh truyền đến.

Điều này khiến cho đội trưởng trong nhát mắt cúi đầu rồi nằm sấp xuống

dưới mặt đất không dám hoạt động, một phương diện là muốn giấu kín, một

phương diện khác là sợ động tác hơi mạnh thì cái eo của mình thật sự sẽ đứt...

"Cùng lắm thì, lại bỏ một nửa thân thể là được..."

Cứ như vậy, ba ngày liền trôi qua.

Theo chuyện này phát tán thì toàn bộ Hải Thi Tộc lập tức trở nên tức giận,

điên cuồng tìm kiếm khắp toàn bộ mọi nơi, đối với Hải Thi tộc mà nói thì mức

độ nghiêm trọng của việc này đã đẩy cao đến cực hạn, mức độ nhục nhã càng là

không có cách nào hình dung.

Bởi vì, một màn mà tên đồng tử Kim Đan lo lắng nhất, đã xuất hiện.

Trong thời gian ba ngày qua, cái mũi của cỗ tượng thần thứ bảy vẫn không

hề khôi phục như trước.

Giờ phút này ở trước mặt của Tượng Thần Tổ Thi thứ bảy, sắc mặt của tên

đồng tử Kim Đan trắng bệch cúi đầu, bên cạnh gã đang có một vị tu sĩ trung

niên.

Tên tu sĩ trung niên đó không phải nhân tộc, phía sau mọc ra hai cái cánh,

khí tức toàn thân nội liễm nhưng dù tên này chỉ đứng ở nơi đó, cũng đủ khiến

cho đồng tử Kim Đan vô cùng run rẩy.

"Ám Tả Hầu, việc này..."

"Anh Linh, chuyện này đã làm Vương tức giận rồi."

Vị tu sĩ trung niên kia ngẩng đầu nhìn cỗ tượng thần không còn mũi, làm

cho bức tượng Thần trở nên cực kỳ quái dị, cũng nhìn chăm chú lên mấy tên tu

sĩ Hải Thi Tộc đang dò xét cùng với thử nghiệm chữa trị chỗ đó, nhàn nhạt mở

miệng.

Thân thể của đồng tử Kim Đan run rẩy mãnh liệt hơn nữa.

Thời gian không lâu sau, những tên tu sĩ Hải Thi Tộc ở trên cái mũi của cỗ

tượng thần mang theo vẻ nghẹn khuất cùng bất đắc dĩ mà hạ xuống, đi tới trước

mặt vị Ám Tả Hầu rồi cung kính mở miệng.

"Hầu Gia, tổ tượng nổ tung rất quỷ dị, chúng ta vô năng nên không thể sửa

chữa hồi phục lại, trừ phi là thu hồi hai khối thiếu khuyết trở lại, có lẽ còn có

thể."

Ám Tả Hầu trầm mặc, một lúc lâu sau gã mới nhẹ giọng mở miệng.

"Ý của các ngươi là một trong những thánh vật của Hải Thi Tộc chúng ta,

tôn Tượng Thần Tổ Thi thứ bảy này, từ giờ về sau sẽ phải giữ một bộ dạng

không có mũi như vậy, vĩnh viễn lộ ra hình dáng như thế này trước mặt toàn bộ

tộc nhân, là như thế phải không? "