Quang Âm Chi Ngoại

Chương 433: Đạo Tử của Hải Thi Tộc (1)




"Rốt cuộc ngươi cũng chịu xuất hiện?"

Hầu như ngay khi thân ảnh Hứa Thanh đi ra khỏi vòng xoáy ở giữa hai đại

cột đá cực lớn, hắn lập tức nghe được phía trước có giọng nói truyền đến.

Ngữ khí của đối phương rất bình tĩnh, không hề có chút chấn động nào bên

trong.

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn lên, trên thực tế thì hắn đã thông qua cái bóng và

thấy trước một màn này rồi, nhưng khi tận mất nhìn thấy một màn này thì tâm

thần của hắn vẫn phải trầm xuống.

Nơi đây nguyên bản có hơn một nghìn tu sĩ Hải Thi Tộc canh gác, nhưng

mà giờ khắc này những người canh gác này đều đang quỳ bái ở phía xa xa,

không một ai tới gần địa phương lân cận vòng xoáy.

Ở trước cửa ra, chỉ có duy nhất một người.

Người này là một tên thanh niên, trên người mặc một bộ Đế bào màu vàng

nhưng không có đội Đế quan, làn da trên người của gã trắng nõn không hề có

bất kỳ dấu hiệu lốm đốm của thi thể, khí tức cũng rất hùng hậu thâm trầm, đồng

thời trong mắt còn giống như ẩn chứa ngôi sao.

Nếu nhìn từ dung mạo thì người này có vẻ không bằng Hứa Thanh, nhưng

loại khí chất cao quý lộ ra trên người gã vẫn khiến cho gã chỉ cần đứng ở một

chỗ, nhất định sẽ đưa tới vạn chúng chú mục.

Lúc này kẻ đó đang ngồi trên một cây linh chi màu đỏ cực lớn, ánh mắt lạnh

lùng nhìn về phía Hứa Thanh, bên người còn nổi lơ lửng một đoàn sương mù

màu đen, mà thứ đang bị vây khốn trong đám sương mù này chính là que sắt

màu đen.

Hiển nhiên trong chớp mắt khi lao ra vừa rồi, lão tổ Kim Cương Tông đã bị

người này mạnh mẽ giam cầm.

Còn cái bóng bởi vì là tồn tại đặc thù cho nên không có bị phát hiện, giờ

phút này nó vẫn đang ẩn nấp rất kín ở trên linh chi, cũng đang cẩn thận lan tràn

ra, giống như muốn tới gần thôn phệ cái bóng của đối phương.

"Ta là Miểu Trần, là Đạo Tử của Hải Thi Tộc thế hệ này, đồng bạn của

ngươi đã bị Anh Linh trưởng lão truy kích, không thể nào chạy thoát."

"Về phần ngươi, ta rất muốn biết là người nào dám càn rỡ tới nơi này như

vậy, cho nên đã đích thân xuất quan tới đây nhìn một cái."

"Bây giờ không khỏi có chút thất vọng, chẳng qua cái khí linh này của

ngươi cũng không tồi, có thể cho ta được không?" Miểu Trần bình tĩnh mở

miệng.

Hứa Thanh không nói chuyện, hắn đứng ở ngay trước cổng vòng xoáy,

thoáng cảm giác bốn phía xung quanh, nơi đây vẫn tồn tại một chút chấn động

khiến hạn chế truyền tống như cũ, hắn cần phải đi ra phạm vi xa hơn mới có thể

truyền tống.

"Ngươi không cần nhìn nữa, mặc dù ta không biết ngươi dự định trốn đi như

thế nào, thế nhưng đều không có ý nghĩa, bởi vì hôm nay ngươi đã được định

sẵn là sẽ trở thành chiến lợi phẩm của ta." Miểu Trần nhìn Hứa Thanh, nhàn

nhạt truyền ra lời nói.

"Ngươi rất lắm lời." Ánh mắt của Hứa Thanh nhìn vào trên thân người thanh

niên này, nói ra một câu đầu tiên từ khi hai người gặp mặt.

Miểu Trần nghe vậy thì đứng lên nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn

cho đến khi bốn phía dấy lên từng trận chấn động, tạo thành một mảnh lực

lượng cộng hưởng dẫn dắt bát phương, đồng thời tạo thành những cơn bão

chung quanh.

Cơn bão này lập tức khuếch tán như bài sơn đảo hải, dấy lên vô số bụi bặm

trên mặt đất, thậm chí còn cuốn hết những con bướm Quỷ Mộng ra khỏi phạm

vi nơi này.

Cơn phong bạo này dấy lên khiến quần áo tóc tai của Hứa Thanh cũng lập

tức bay phấp phới trong gió, cơn gió này tựa như muốn xóa đi toàn bộ người

của hắn vậy, nhưng hiển nhiên nó không làm được.

Tối đa cũng chỉ khiến cho đầu tóc và quần áo trên người của hắn lắc lư mà

thôi, không cách nào rung chuyển thân thể của hắn, cũng không ngăn cản được

ánh mắt lạnh như băng của hắn.

Hứa Thanh lạnh lùng đưa mắt nhìn về người thanh niên khí thế như cầu

vồng phía trước, thân thể đột nhiên lao ra với tốc độ cực nhanh, nháy mắt liền

nhảy thẳng lên lao thẳng đến phía đối phương.

Mệnh đăng trong cơ thể hắn lập tức được thiêu đốt, mệnh hỏa bốc cháy và

đồ đằng Kim Ô phía sau cũng tỏa ra nhiệt độ, thân thể lập tức được tăng thêm

sức mạnh và tốc độ càng trở nên kinh người, trực tiếp liền phá mở tất cả gió bão

phía trước mà lao đến trước mặt Miểu Trần, tay phải giơ lên rồi hung hăng hạ

một quyền xuống.

Một quyền này có cả hư ảnh Kim Ô biến ảo ở bên trên, còn tràn ngập lực

lượng sát hỏa nuốt hồn của Hứa Thanh, càng mang thêm uy thế như một cái đại

lục đang được thiêu đốt trong cơ thể của hắn.

Một quyền hạ xuống thì bát phương lập tức vang lên tiếng nổ, trực tiếp đánh

vào trước ngực Miểu Trần.

Trong mắt Miểu Trần mang theo vẻ khinh miệt, vừa muốn phất tay, nhưng

vào lúc này...cây linh chi phía dưới đột nhiên từ màu đỏ biến thành màu đen,

giống như bị vật gì đó bao phủ, ở phía trên bỗng nhiên hiện lên những con mắt.

Những con mắt này mở ra, một luồng lực lượng quỷ dị lập tức khiến cho

động tác Miểu Trần dừng lại.

Cùng lúc đó, lão tổ Kim Cương Tông bị luồng khói đen vây khốn đột nhiên

điều khiển que sắt màu đen tản ra lôi phù lập lòe, toàn diện bộc phát sức mạnh,

đồng thời còn kích nổ mấy đạo lôi phù để đổi lấy lực lượng vượt hơn ngày

thường.

Oanh một tiếng, vậy mà que sắt màu đen có thế phá vỡ sương mù màu đen

rồi bỗng nhiên lao ra, bằng tốc độ kinh người đâm thẳng đến cổ của tên thanh

niên, thậm chí còn có âm thanh lục lạc chấn nhiếp tâm thần từ bên trên que sắt

màu đen vang vọng ra.

Hiển nhiên lão tổ Kim Cương Tông bị nhốt cũng chỉ là do lão tương kế tựu

kế mà thôi, không phải là lão không thể thoát khốn mà lão đang đợi Hứa Thanh

ra ngoài, vào lúc Hứa Thanh xuât thủ thì lão phối hợp cùng Hứa Thanh để bộc

phát trong thời cơ mấu chốt nhất.

Giờ phút này ba người Hứa Thanh, lão tổ Kim Cương Tông và cái bóng

cùng nhau ra tay, uy lực cực kỳ kinh người.

Một cái chớp mắt tiếp theo, sắc mặt Miểu Trần lần đầu tiên xuất hiện biến

hóa, gã không có cách nào tránh đi một quyền của Hứa Thanh cả, nguy cơ ngay

ở trước mắt thì thân thể của gã chợt nhoáng một cái, đỉnh đầu lập tức xuất hiện

một cỗ quan tài ngọc thạch lớn chừng bàn tay.

Cỗ quan tài này vừa xuất hiện và lập tức phát ra ánh sáng lóng lánh, như

từng đạo nước chảy xuống tràn ngập vòng quanh người tên thanh niên, lập tức

hình thành một màn phòng hộ, nắm đấm của Hứa Thanh trực tiếp liền rơi vào

màn phòng hộ này.

Âm thanh nổ vang giống như sơn băng địa liệt, thân thể Miểu Trần như một

con diều đứt dây bay ngược lại, đồng thời lão tổ Kim Cương Tông cũng trong

nháy mắt này bay tới, hung hăng đâm một phát… phịch một tiếng, tuy không

đâm thủng được lớp phòng hộ kia nhưng lại có từng tia chớp lan tràn vào trong,

ầm ầm đánh vào toàn thân của Miểu Trần.

Cùng lúc đó cái bóng đồng dạng hiện lên ở sau lưng Miểu Trần, bóng cây

hình thành những đường nét mơ hồ sau đó chợt mở cái miệng lớn hung hăng

hút một hơi, không ít dị chất trên thân Miểu Trần lập tức bị tràn ra.