Quang Âm Chi Ngoại

Chương 432: Thần uy của nhị hỏa (2)




Con ngươi của lão giả Hải Thi Tộc ba đoàn mệnh hỏa lập tức co rút lại, lão

biết lúc này không có cách nào tránh đi, vì vậy thần sắc của lão lập tức lộ ra vẻ

dữ tợn và điên cuồng, không hề trốn nữa mà giơ hai tay lên, sau đó bỗng nhiên

vung lên trước người, 92 đạo pháp khiếu trong cơ thể lão lần nữa bộc phát, thậm

chí lão còn không chút do dự trực tiếp tự bạo hai đạo pháp khiếu trong đó!

Mượn lực tự bạo từ hai đạo pháp khiếu, khí thể trong cơ thể lão ta trong một

cái chớp mắt lại một lần nữa tăng lên, bỗng nhiên tiến về phía Hứa Thanh.

Mặt đất trước mặt lão lập tức vỡ ra,từng cánh tay bằng xương cuồng vươn

lên, hư vô bốn phía cũng có từng cánh tay bằng xương hình thành, cấp tốc quấn

quanh về phía Hứa Thanh.

Đưa mắt nhìn tới thì thấy cả không gian có vô số cánh tay bằng xương,

không khác gì một biển xương, mà lão giả Trúc Cơ ba đoàn mệnh hỏa của Hải

Thi Tộc kia còn không dừng lại, trong mắt hiện lên sự điên cuồng rồi phun ra

thêm một ngụm máu tươi màu lam.

Ngụm máu tươi này vừa ra thì trực tiếp hóa thành một thanh phi kiếm màu

lam, từ trên người nó cuốn lên uy thế ngập trời, mới vừa xuất hiện liền khiến

cho bốn phía vang lên tiếng nổ, sát khí bên trên vô cùng kinh người, vừa xuất

hiện đã lập tức khóa chặt vị trí của Hứa Thanh sau đó gào thét bay tới.

Tiếp theo thì Lão giả Trúc Cơ của Hải Thi Tộc này lần nữa bấm niệm pháp

quyết rồi hung hăng vỗ vào ngực, thân thể lập tức trở nên hơi mơ hồ, từng thân

ảnh trùng lặp hiện ra, vậy mà trực tiếp phân hóa thành bốn thân hình giống nhau

như đúc, bốn thân hình lập tức từ bốn phương tám hướng đánh thẳng đến chỗ

Hứa Thanh.

"Chết! "

Hứa Thanh hừ lạnh, tốc độ vẫn không giảm mà phất tay, hỏa diễm trong cơ

thể lần nữa bộc phát, xông lên đụng với những cánh tay bằng xương bốn phía,

từng trận cuồng bạo dấy lên cuốn ngược lại về bốn phương, hắn cũng đồng thời

giơ tay phải lên rồi hung hăng hạ xuống.

Trên đỉnh đầu lập tức biến ảo ra một thanh Thiên Đao, với chiến lực bây giờ

của hắn thôi động ra Thiên Đao thì khí thế của Thiên Đao càng mạnh hơn, tốc

độ cũng càng nhanh hơn, nháy mắt liền chém đến thanh tiểu kiếm màu lam.

Tiếng va chạm lập tức vang ra, trong một cái chớp mắt thì tay phải Hứa

Thanh nắm lại rồi hung hăng hạ xuống một bên, vọt tới đụng cùng một cái phân

thân của lão giả Hải Thi Tộc. Oanh một tiếng thì phân thân kia lập tức phun ra

máu tươi, trực tiếp bay ngược lại, còn thân thể Hứa Thanh trong nháy mắt liền

đuổi theo, giơ đầu gối lên toàn lực húc tới.

Âm thanh xương cốt tan vỡ truyền ra, phân thân kia dưới một kích này của

Hứa Thanh thì nửa người nổ tung.

Sau đó Hứa Thanh quay đầu há mồm phun một hơi về phía sau, một mảnh

sát hỏa màu đen như mưa trút nước từ trong miệng tràn ra, hình thành một biển

lửa bao phủ phân thân thứ hai của lão giả Hải Thi Tộc tập kích đến.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng trong biển lửa, lúc này đạo phân

thân thứ ba của đối phương cũng đã tới gần, trong mắt của đạo phân thân này

mang theo vẻ điên cuồng, ngay một khắc tới gần thì thân hình kia trong nháy

mắt liền trở nên mục nát.

Mắt thường có thể nhìn thấy được thân hình này bị hòa tan, sau đó liền hội

tụ thành một cây đinh màu đen rồi bỗng nhiên bắn về phía Hứa Thanh, như

muốn đâm thẳng vào mi tâm của hắn.

"Bản dịch tại vip-bach-ngoc-sach"

"Có chút ý tứ."

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra tia sáng sác bén, thủ đoạn của lão giả Hải Thi

Tộc này quả thực thủ không ít, nhất là trên cây đinh màu đen này vậy mà có

một tia lực lượng trấn hồn, khiến cho Hứa Thanh thấy hơi kỳ dị, lúc này hắn

bỗng liên nâng tay phải lên chợt nắm, trong nháy mắt thì cây đinh màu đen này

bị hắn chụp vào trong tay.

Dù cho nó vùng vẫy kịch liệt như thế nào, cũng đều không có tác dụng.

Mà lúc này hư vô nơi xa chợt trở nên vặn vẹo, chân thân của lão giả Hải Thi

Tộc lộ ra, sắc mặt của lão biến hóa và cấp tốc điều khiển thân thể bỏ chạy,

nhưng trong nháy mắt khi lão lui ra phía sau thì… thân thể của lão đột nhiên

đình trệ.

Sau một khắc, trong ánh mắt của lão lộ ra hoảng sợ và kinh hoàng, vậy mà

trong miệng lão truyền ra âm thanh kiệt kiệt rồi nhanh chóng chạy đến trước

mặt Hứa Thanh, sau đó lập tức quỳ một chân trên đất, trước tiên giao nộp túi trữ

vật, sau đó rằng rặc một tiếng… tự bẻ gảy cổ của mình.

Sau đó trong thân thể cũng truyền ra những âm thanh nổ tung phanh phanh

thanh, mắt thấy pháp khiếu trên người lão đều sắp nổ tung hết thì Hứa Thanh

nâng tay phải lên, sát hỏa nhanh chóng bao phủ đối phương để hấp thu hồn,

cùng lúc đó Kim Ô cũng quét ngang bốn phía mang theo vẻ vui mừng nhanh

chóng bay trở về, khẽ hấp một hơi về phía lão giả Trúc Cơ ba đoàn mệnh hỏa.

Thân thể của lão giả Trúc Cơ ba đoàn mệnh hỏa run rẩy, sợ hãi trong mắt

hóa thành tuyệt vọng, một cái chớp mắt tiếp theo thì hồn của lão đã bị rút ra,

thân thể héo rũ và khí huyết toàn thân đã bị đã luyện thành một giọt máu, bị

Kim Ô nuốt vào trong miệng.

Mà cái bóng cũng đã ăn no nê, nó vừa lòng thoả ý.

Duy chỉ có que sắt màu đen ở một bên có chút thất lạc, trong lòng lão tổ

Kim Cương Tông hiện lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt, lão cảm thấy cho dù

mình làm như thế nào, thì hình như bây giờ lão đã biến thành có chút dư thừa.

"Không thể như thế được!!"

Lão tổ Kim Cương Tông cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này, vậy thì mình

nhất định không thể thoát khỏi vận mệnh trở thành pháo hôi, vì vậy lập tức cảm

thụ linh dịch huyết sắc mà mình vừa hấp thu, quyết định sau khi ra ngoài phải

tìm thời gian để tiếp tục đột phá.

Trên thực tế thì vô luận là cái bóng hay là Kim Ô, chúng nó đều đang dần

dần mạnh lên, mà linh dịch kia cũng có tác dụng rất lớn đối với chúng nó. Ví dụ

như cái bóng, giờ phút này rõ ràng nó đã có thể thôn phệ được bóng của tu sĩ

Trúc Cơ ba đoàn mệnh hỏa, từ đây cũng có thể thấy được lốm đốm tác dụng của

loại linh dịch này.

Còn có Kim Ô, thần vận trên người nó rõ ràng càng đậm hơn, mà sức mạnh

tăng phúc truyền tới cho thân thể của Hứa Thanh cũng được tăng lên.

"Lần này, đáng giá! "

Hứa Thanh thở sâu, thân thể nhoáng một cái bay thẳng đến cửa ra của cấm

địa, trong lúc phi hành thì hắn cũng có chút cho cảm khái cho đội trưởng.

"Bị Kim Đan truy sát, đội trưởng quả nhiên là mãnh nhân..."

Hứa Thanh thổn thức, lần này quả thực là vô cùng nguy hiểm, cũng may đội

trưởng đã hấp dẫn hơn phân nửa cừu hận, nếu không thì bây giờ số lượng người

truy sát hắn nhất định nhiều hơn nữa.

Giờ phút này hắn bộc phát toàn diện tốc độ của mình, mắt thấy đã tới gần

cửa ra thì ánh mắt Hứa Thanh nheo lại. Không cần hắn phải phân phó thì lão tổ

Kim Cương tông đã đứng mũi chịu sào, ầm ầm phóng về phía cửa ra, muốn đi

trước để dò xét.

Cái bóng rõ ràng cũng đã khôi phục tâm trí rất nhiều, đồng dạng tự động lan

tràn ra ngoài.

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ tán thưởng, mắt thấy lão tổ Kim Cương Tông

cùng cái bóng lao ra thì nội tâm của hắn cũng đã chuẩn bị kỹ càng, tu vi và pháp

lực trong cơ thể cũng đã được chuẩn bị đầy đủ cho thời khắc này.

Trong hơi thở tiếp theo, thông qua cảm giác của cái bóng về tình huống bên

ngoài thì Hứa Thanh khẽ giật mình, trong mắt lộ ra trầm ngâm, mấy hơi thở sau

hắn mạnh mạnh nghiến răng rồi chợt xông thẳng về phía cửa ra.

Oanh một tiếng, thân ảnh của hắn trực tiếp liền đạp ra bên ngoài.