Chỗ đặt cỗ Tượng Thần Tổ Thi thứ bảy của Hải Thi Tộc rất yên tĩnh.
Ngày bình thường ở nơi đây cũng không hề có bất cứ chấn động nào quá
mức kịch liệt, Hải Thi Tộc không cho phép tộc nhân đột phá ở trong khu vực
đặt tượng thần, cho nên nơi đây quanh năm đều yên tĩnh như vậy.
Mà người muốn chữa thương ở nơi này cũng cần phải có tư cách, trừ một
vài người có thân phận cao quý ra, còn lại chỉ có trường hợp người lập nhiều
công lao trong tộc mới được cho phép đi đến huyết trì dưới tượng thần để chữa
thương, điều này cũng làm cho tu sĩ ở nơi này tương đối ít.
Bởi vì bây giờ đang là thời kỳ chiến tranh, cho nên nơi này mới nhiều người
hơn một chút, nhưng cho dù là như thế thì nơi đây cũng vẫn yên tĩnh như trước,
không người nào dám bất kính ở chỗ này cả.
Đồng thời những năm gần đây thánh địa của Hải Thi Tộc cũng rất ít xuất
hiện tình huống có người ngoài tộc lẫn vào bên trong, dẫu sao dưới tầng tầng
lớp lớp phòng hộ, lại có trận pháp phân biệt thật giả thì muốn xâm nhập vào đây
quả thực quá mức khó khăn.
Nhưng loại sự tình này chỉ là rất ít xuất hiện chứ không phải là không có,
trên thực tế thì việc này cũng đã xuất hiện mấy lần trong lịch sử của Hải Thi
Tộc rồi.
Mà người lần trước lẻn vào nơi đây, mục đích thực sự cũng không phải là
hấp thu huyết trì chỗ này, mà cũng là vì bản thân cỗ tượng thần.
Chín cỗ tượng thần của Hải Thi Tộc là chất liệu cực kỳ đặc thù, hình như
chỉ có chín pho tượng này có, thế gian hãn hữu cho nên đã dẫn tới rất nhiều
chủng tộc hiếu kỳ và rình mò.
Chỉ là chất liệu của những cỗ tượng thần này cực kỳ chắc chắn, vả lại coi
như là bị toái diệt cũng có thể khôi phục rất nhanh, hơn nữa Hải Thi Tộc cũng
không phải là chủng tộc mà ai tới cũng có thể trấn áp bọn họ được, nên mới có
thể bảo tồn hoàn hảo chín cỗ tượng thần tới bây giờ.
Đương nhiên, nếu như thực lực người đến mạnh tới mức động trời thì tất
nhiên có thể hủy diệt cả Hải Thi Tộc, nhưng mà những thế lực và người có thực
lực động trời như thế sẽ không cần phải lẻn vào, bọn họ hoàn toàn có thể dựa
vào thực lực của bản thân để yêu cầu Hải Thi Tộc phối hợp.
Đồng thời thì một khi những cỗ tượng thần này rời khỏi hòn đảo của Hải
Thi Tộc thì chúng sẽ liền hóa thành phàm vật, mất đi sự huyền diệu vốn có của
mình.
Thế cho nên theo năm tháng trôi qua, sau khi lần lượt trải qua những đợt
thăm dò của những chủng tộc mạnh mẽ khác nhau, chín cỗ tượng thần này vẫn
được Hải Thi Tộc bảo tồn cho tới tận bây giờ, dần dần không có bao nhiêu
người nghĩ tới chúng nữa.
Càng bởi vì những bức tượng này có thể tự mình khôi phục, cho nên nhìn
qua thì những bức tượng thần này không có gì thay đổi.
Đương nhiên cũng có lời đồn, đó là lúc đầu tượng thần của Hải Thi Tộc vốn
không phải chỉ có chín cỗ, mà còn nhiều hơn nữa, chẳng qua là Hải Thi Tộc chỉ
bảo trụ lại được chín cỗ này mà thôi.
Nhưng vô luận như thế nào, đối với Hải Thi Tộc thì đây vẫn là Thánh vật
của bọn họ, bất luận người nào đánh chủ ý tới Thánh vật của bọn họ sẽ đều gặp
phải sự trả thù của bọn họ.
Dù cho Thánh vật có thể chịu bất kỳ loại tổn thương nào, nhưng loại việc
này ở trong mắt của Hải Thi cũng là một loại nhục nhã.
Mà lần người lẻn vào gần đây nhất, cũng chính là khoảng trăm năm trước,
người lẻn vào lúc ấy vẫn còn là Trúc Cơ, nhưng không biết người này đã dùng
phương pháp gì mà hút ra rất nhiều linh dịch, sau đó cửu tử nhất sinh mà chạy
trốn.
Hải Thi Tộc rất tức giận nên cử người truy sát kẻ này nhiều năm, thế nhưng
người kia cũng có thiên tư tuyệt luân, lần lượt tránh được nguy hiểm sau đó
được một vị đại nhân vật nhìn thấy và thu nhận làm con rể, lúc này mới khiến
cho Hải Thi Tộc tạm hoãn việc này lại, nhưng về sau bọn họ lại càng canh gác
nơi này nghiêm mật hơn nữa.
Mà người tu sĩ Trúc Cơ lúc trước sau trăm năm đã quật khởi, trở thành Thất
gia của ngọn núi thứ bảy Thất Huyết Đồng.
Hôm nay, bên cạnh cỗ Tượng Thần Tổ Thi thứ bảy của Hải Thi Tộc lại lần
nữa phát sinh sự kiện ở trong lịch sử kia.
Hứa Thanh cẩn thận hấp thu, linh dịch huyết sắc tích tụ trong người dần dần
nhiều lên, khí tức tràn ra từ trong đó cũng khiến cho pháp khiếu của hắn càng
lúc càng nổi lên cảm giác khát vọng mãnh liệt.
Đồng thời nguy hiểm xung quanh, cùng với cường giả Kim Đan ngồi trên
đỉnh đầu cũng khiến cho Hứa Thanh hãi hùng khiếp vía, vừa hấp thu vừa mật
thiết chú ý bốn phía chung quanh.
"Không thể quá tham, hấp thu không sai biệt lắm liền được rồi, chỉ cần trong
cơ thể ta hấp thu vừa đầy thì ta liền rời khỏi nơi này." Hứa Thanh tự khuyên bảo
mình, sau khi nhìn thấy không có ai phát hiện ra mình đang làm gì thì hắn lập
tức tăng nhanh tốc độ hấp thu của mình lên.
Mặt khác, vào thời khắc này cái bóng cũng lặng yên không một tiếng động
chui vào bên trong ao, 100 con mắt bên trên đồng thời nhấp nháy, bên trong
những con mắt mang theo một chút hiếu kỳ mà cẩn thận hít vào một hơi, sau đó
những con mắt đều híp lên, có vẻ như là rất say mê rồi lập tức hấp thu nhanh
chóng.
Mắt thấy như thế, Hứa Thanh suy nghĩ một chút rồi bí mật lấy que sắt màu
đen ra đặt ở trong ao, lão tổ Kim Cương Tông hiện lên chấn động rõ ràng, sau
khi hấp thu một chút thì đôi mắt cũng sáng rực lên.
"Đều có thể hấp thu? Thứ này có công hiệu toàn năng?"
Hứa Thanh ngạc nhiên, sau khi suy nghĩ một chút liền lén lút thi triển Kim
Ô Luyện Vạn Linh, bức đồ đằng ở phía sau lưng lập tức dưới sự điều khiển của
hắn mà hơi lập lòe, một lượng lớn chất lỏng màu đỏ lập tức tràn vào bên trong
đồ đằng.
Một màn này khiến cho Hứa Thanh rất vui mừng, tốc độ hấp thu của hắn rõ
ràng trở nên nhanh hơn hẳn.
Còn đội trưởng rất nhanh liền chú ý tới, con mắt của đội trưởng lập tức đỏ
lên, đáy lòng rất là không phục.
Vậy mà tốc độ hấp thu của Hứa Thanh lại còn nhanh hơn của y, điều này
khiến cho đội trưởng cảm thấy mình rất không có mặt mũi, cho nên sau khi nhìn
chung quanh một chút, thấy không có người phát hiện thì y lập tức lấy ra một
cái bình nhỏ, đặt vào trong ao rồi gỡ nắp.
Một lượng lớn chất lỏng màu đỏ lập tức thuận theo miệng bình bị hút vào
trong.
Cái bình đó rất là huyền diệu vì có thể đựng được cực nhiều linh dịch,
nhưng cũng rất nhanh đã đầy, đội trưởng bất động thanh sắc mà thu hồi, sau đó
lại lấy ra một bình mới để tiếp tục thu thập.
Cứ như vậy, đội trưởng vừa tự mình hấp thu vừa dùng vật phẩm để thu thập,
lúc này phương diện tốc độ hấp thu đã không hề kém Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng cảm nhận được một màn này nên chân mày chợt nhăn, hắn
liếc mắt nhìn qua đội trưởng và đội trưởng cũng nhìn lại hắn, trong mắt còn lộ
ra vẻ khiêu khích.