Quang Âm Chi Ngoại

Chương 420: Hải Thi dị văn (2)




Hứa Thanh cũng muốn tránh, nhưng mà hắn không thể không thừa nhận là

đội trưởng nói cũng rất phù hợp đạo lý, vì vậy chỉ đành hít sâu nhịn xuống,

ngẩng đầu liếc mắt nhìn đội trưởng, hung hăng nghiến răng, mặc kệ đội trưởng

hung hăng đâm một dao vào trên bắp đùi của mình.

Trong nháy mắt tiếp theo thì đội trưởng hào hứng bừng bừng nhảy lên,

nhanh chóng đâm thêm ba dao vào trên bụng của hắn, chỗ cổ cũng có một vết

máu, gần những cơ quan nội tạng trọng yếu trên người cũng đều có dấu vết bị

dao đâm.

Mắt thấy cả người trở nên máu thịt mơ hồ, Hứa Thanh bỗng nhiên lui lại

một bước, nhìn chằm chằm đội trưởng rồi khàn khàn mở miệng.

"Đùi phải của ngươi có thương thế nặng như thế, vậy mà chân trái lại không

bị gì, như vậy có chút không hợp lý." Nói xong, Hứa Thanh phất tay, một con

dao găm lập tức xuất hiện rồi đâm vào chân trái của đội trưởng.

Đội trưởng nhe răng trợn mắt, lại cho Hứa Thanh một dao, cứ như vậy hai

người ngươi đâm một dao ta thọc một nhát cho đến một hồi sau thì mới song

song dừng tay, cả hai nằm ở trên boong thuyền thở hồng hộc, thoạt nhìn thương

thế của bọn hắn phải nói là nhìn thấy mà giật mình.

"Hứa Thanh, ta nghĩ rằng về sau ta không cần thiết phải mỗi một ngày đều

bị thương như vậy, ta thân là công chúa, ngươi thân là người vệ đạo, chúng ta là

bị đuổi giết cho nên phải bỏ chạy, đúng không?" Đội trưởng suy yếu mở miệng.

"Đúng vậy, nhưng chúng ta chạy trốn bảy tám ngày, sau đó lại bị địch nhân

đuổi kịp một lần." Hứa Thanh vô cùng đồng ý gật đầu, nhưng sau đó lại suy

nghĩ một chút rồi lại hỏi thêm một câu.

"Còn có, sau khi chúng ta vào Hải Thi Tộc, nếu bại lộ thân phận bị tu sĩ Hải

Thi Tộc phát hiện, vậy ngươi có phương án nào để trốn chạy khỏi chết hay

không?"

Đội trưởng vừa nghe lời này thì lông mi lập tức nhướn lên, ra sức lấy ra một

quả táo, cắn một miếng thật lớn rồi đắc ý cười to.

"Hứa đội phó, vấn đề này đó hả, ta đã có biện pháp chạy trốn, nhưng mà

ngươi cũng không cần quá lo lắng, đã là liều mạng thì phải kích thích một chút

mới sướng, cho nên ngươi cũng phải tự bảo trọng nhiều vào đấy."

"Nhưng mà nhìn tại phân thượng ngươi là cấp dưới của ta, nên không phải

là ta không thể nói cho ngươi biết, nhưng đây chính là bí mật lớn nhất của ta,

ừm...Giá trị một trăm vạn linh thạch!"

Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng thật sâu, nhìn nét ti tiện vô sỉ trên mặt

đối phương, Hứa Thanh lập tức bỏ đi ý niệm bán một tấm Vô Tự Truyền Tống

Phù cho đối phương trong đầu.

Hắn cảm thấy cũng không cần thiết.

Mắt thấy Hứa Thanh không hỏi tiếp, đội trưởng lập tức kinh ngạc lướt qua

Hứa Thanh, cảm thấy hẳn là Hứa Thanh cũng có thủ đoạn gì đó để trốn chạy

khỏi chết, bất quá đội trưởng cảm thấy bất kể là thủ đoạn gì, đều sẽ không lợi

hại bằng thủ đoạn mình.

"Đến lúc chân chính cần dùng đến, vậy thì một trăm vạn linh thạch nhất

định sẽ tới tay."

Đội trưởng nghĩ tới đây, đáy lòng lập tức thoải mái lên.

Cứ như vậy thời gian dần trôi qua, rất nhanh liền trôi qua bảy ngày, giờ phút

này bọn họ chỉ còn cách hòn đảo tộc địa của Hải Thi Tộc ba ngày lộ trình.

Mà Hứa Thanh và đội trưởng ngoại trừ bình thường đả tọa trên thuyền, cũng

chỉ ngẫu nhiên câu thông đôi câu, chủ yếu là đội trưởng muốn Hứa Thanh phối

hợp kế hoạch thuận lợi hơn, cho nên đã giảng thuật thêm một ít chuyện của Hải

Thi Tộc cho hắn.

"Chuyện của Hải Thi Tộc cũng đã kể không sai biệt lắm rồi, ta nói cùng

ngươi một chút về Tam công chúa này đi, nha đầu kia cũng là người đáng

thương, trên thực tế thì nàng còn hận Hải Thi Tộc hơn Thất Huyết Đồng, cho

nên lúc trước ta mới nói với ngươi, là nàng sẽ giúp chúng ta."

Đội trưởng nhìn túi trữ vật của mình một chút, bên trong chính là Tam công

chúa Hải Thi Tộc.

"Vị Tam công chúa này trước kia sống ở Thiên Nhân Tộc, phụ thân của

nàng có tư chất vô cùng kinh người, năm đó được vinh dự là người có hi vọng

đạt tới Cổ Hoàng Chúa Tể nhất của Thiên Nhân Tộc."

"Nhưng nhiều năm trước người này lại phản bội lại tộc của mình, tự nguyện

chuyển hóa trở thành Hải Thi tộc, sau khi hóa thành Hải Thi Tộc thì tu vi một

đường quật khởi, được lão tổ Hải Thi Tộc khâm điểm, đã trở thành Vương của

Hải Thi Tộc thế hệ bây giờ."

"Vị Vương của Hải Thi Tộc này tu hành một công pháp cực kỳ đặc thù của

Hải Thi Tộc, gọi là Thái Thượng Trảm Tình Thuật, còn đã tu đến cực hạn, cảm

ngộ ra một loại ý cảnh tên là Vong Bi Thương!"

Vả lại hiển nhiên người này đã có chuẩn bị kỹ càng hết thảy, năm đó lúc gã

phản bội lại tộc nhân liền mang theo cả nhà bốn người, phong ấn các nàng ở Hải

Thi Tộc để trở thành vật trảm đạo.

"Đơn giản mà nói, vị Vương của Hải Thi Tộc kia mỗi một lần trảm người

thân đều sẽ khiến tu vi của mình đột phá bình cảnh, cho nên nhiều năm trước gã

đã chém thê tử, rồi chém đại nữ và nhị nữ, mà Tam công chúa trước mặt sở dĩ

còn chưa có chết, là bởi vì bây giờ vị Vương kia còn chưa tới bình cảnh."

"Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta phải kéo nàng theo, nha đầu kia nhìn

như rất ngốc, nhưng từ nhỏ đến lớn nàng cũng học được cách tự bảo vệ bản

thân, trên thực tế thì nàng hận người phụ thân kia đến mức tận cùng, so với Thất

Huyết Đồng chúng ta còn muốn sâu đậm hơn nhiều."

"Cho nên nàng một mực rất thích gây chuyện thị phi, chẳng qua cũng chỉ là

muốn chết, để có thể tạm thời giải thoát mà thôi, lần này ta cũng nhắc nhở nàng

không nên gây chuyện rồi, nhưng vẫn không hiệu quả, ý niệm tự tìm chết của

nha đầu này đã xâm nhập vào tận trong linh hồn rồi."

"Trên thực tế, căn cứ tình báo ta mua được, những năm này nàng đã chết

qua bảy tám lần rồi."

"Nhưng đáng tiếc một nửa hồn của nàng đã bị người phụ thân kia rút ra bảo

vệ ở bên người, có thể tùy thời tái tạo một người mới ra, cho nên coi như là

người có chết ở bên ngoài cũng không ảnh hưởng lớn."

Đội trưởng lần lượt nói ra chuyện của Tam công chúa, Hứa Thanh nghe

xong cũng thay đổi sắc mặt.

"Trong tình báo ta mua được có một câu, chính là câu mà vị Vương của Hải

Thi Tộc này đã từng nói, ngươi nghe rồi thử đánh giá xem."

“Bản dịch được dịch kịp tác giả và đăng duy nhất ở v.i.p bach.ngoc.sach”

"Hồng trần thấm họa quyển, thủy mặc bất lưu tuế, chỉ lưu lời cô tịch, sao

quên được bi thương."

Câu nói này vang vọng trên thuyền, một cỗ cảm giác lạnh lẽo và đau buồn

nói không nên lời theo hai mươi chữ này tràn ngập khắp bốn phương.