Quang Âm Chi Ngoại

Chương 413: Đâu ra đó (2)




Thân ảnh này là một tên tu sĩ Hải Thi Tộc, trong cơ thể của gã vậy mà còn

có một đoàn mệnh hỏa đang thiêu đốt.

Bộ dáng của tên này là một nhân tộc trung niên, thân thể gầy còm, có thể

thấy rõ ràng những dấu vết lốm đốm của thi thể trên người gã.

Gã mặc một chiếc đạo bào tàn phá, khóe miệng cong lên mang theo một tia

ngạo nghễ, vừa đi vừa phát ra tiếng cười kiệt kiệt.

Chỉ là sự xuất hiện của gã lại làm cho người ta có một loại cảm giác quái dị!

Bởi vì bước đi của gã hình như có chút không cân đối, thật giống như là một

người vừa mới học cách đi đường vậy, lung la lung lay, đồng thời trên biểu cảm

thì rất là ngạo nghễ, nhưng trong mắt của gã lại lộ ra cảm giác hoảng sợ mãnh

liệt đến cực hạn.

Loại hoảng sợ này vô cùng nồng đậm, hoàn toàn trái ngược với biểu cảm

trên mặt, tạo thành một khung cảnh vô cùng quỷ dị.

Mà theo gã tiêu sái bước ra, sau khi đi tới rìa chiếc thuyền, gã lại đứng lên

trên.

Ánh mắt khinh miệt đảo qua tên tu sĩ áo bào trắng cùng với Tam công chúa,

còn có toàn bộ tu sĩ Hải Thi Tộc ở trên chiếc thuyền thứ nhất, sau đó liền quay

đầu nhìn Hứa Thanh, lúc này thần sắc của gã bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị,

quỳ một chân về phía Hứa Thanh, trên mặt lộ ra vẻ cung kính.

Sau đó gã giơ hai tay của mình lên, đặt vào trên cổ rồi hung hăng dùng sức.

Một tiếng rằng rặc vang lên, trong sự hoàng sợ của những tên tu sĩ Hải Thi

Tộc trên chiếc thuyền thứ nhất, vậy mà tên này lại cứng rắn tự xé cổ của mình

ra.

Nhưng mọi chuyện vẫn không kết thúc, vậy mà gã hung hăng xé đầu của

mình đứt khỏi cổ, trước khi đầu rời khỏi thân thể thì biểu cảm trên mặt vẫn ngạo

nghễ như trước, trong miệng vẫn phát ra tiếng kiệt kiệt, đồng thời gã còn giơ tay

lên đâm một cái vào bên trong bụng của mình, nắm lấy mệnh hỏa đang thiêu

đốt, một tay bóp tắt!

Trong nháy mắt tiếp theo thì thân thể kia liền run rẩy, âm thanh phanh phanh

vang vọng khắp trời, pháp khiếu toàn thân vào thời khắc này bị gã bóp vỡ toàn

bộ, cho đến khi toàn bộ thân hình chia năm xẻ bảy, rơi đầy đất.

Một màn này quá mức quỷ dị, những tên tu sĩ Hải Thi Tộc khác vừa nhìn

liền nhao nhao thở gấp, chủng tộc bọn họ không dễ dàng gì bị chấn động cảm

xúc, nhưng giờ phút này cũng đã dấy lên một loại cảm giác sợ hãi.

Lông mày Hứa Thanh hơi nhíu lại một chút, dĩ nhiên là hắn nhìn ra đó là do

cái bóng cắn nuốt bóng của tên tu sĩ Hải Thi Tộc, sau đó điều khiển đối phương,

thứ khiến cho hắn nhíu mày là cách làm của cái bóng, nó làm như vậy coi như

là đã lãng phí mất một linh hồn của hắn.

Nhưng mà giờ phút này Hứa Thanh cũng không nhiều lời, hắn quay đầu đi

về phía chiếc thuyền đầu tiên.

Theo hắn tới gần, từng tên tu sĩ Hải Thi Tộc trên chiếc thuyền này đều run

rẩy, cũng không biết ai là người thứ nhất rút lui, nhưng trong nháy mắt tiếp

theo, những tên tu sĩ Hải Thi Tộc này đều lần lượt nhảy xuống muốn chạy trốn.

Nhưng trong chớp mắt, sau lưng Hứa Thanh liền vang lên tiếng Kim Ô kêu,

lập tức có càng nhiều những sợi xiềng xích bằng hỏa diễm màu đen từ trên

người hắn bộc phát ra, nhanh chóng phóng tới những tên tu sĩ Hải Thi Tộc này,

lập tức quấn quanh bọn chúng, tiếng kêu thảm thiết thê lương lập tức vang vọng

bốn phương.

Hứa Thanh không để ý tới những cái này, hắn bước một bước, đạp vào bên

trên chiếc thuyền đầu tiên này.

Sau đó hắn giơ lên một ngón tay phải, chỉ vào người thiếu nữ bên cạnh tên

tu sĩ Hải Thi Tộc mặc áo bào trắng, giờ phút này dù là trong mắt nàng đau đớn

đến mức chảy ra nước mắt giàn giụa, nhưng nàng vẫn cố gắng mở to mắt như

trước, trong thần sắc mang theo một tia như bệnh trạng, cũng kèm theo một tia

kinh diễm.

Lôi quang lập tức nổ vang, que sắt màu đen nháy mắt bay ra với tốc độ cực

nhanh, trong nháy mắt liền đến trước mặt thiếu nữ kia, đang muốn xuyên thấu

mi tâm nàng, nhưng vào lúc này tên mặc áo bào trắng thở dài, tay phải giơ lên

với tốc độ nhanh hơn, nhẹ nhàng bắn ra.

Ô...ô...n...g một tiếng, que sắt màu đen chấn động mạnh một cái, bị lực

lượng này bắn tới thì cuốn ngược lại bên ngoài hơn mười trượng, nhưng lại lập

tức trở về và lông tóc không tổn hao gì, sát khí bên trên càng đậm, tia chớp cũng

càng nhiều thêm nữa.

Tên tu sĩ Hải Thi Tộc mặc áo bào trắng liếc mắt thật sâu nhìn que sắt màu

đen, lại nhìn dưới chân Hứa Thanh một chút, sau đó quan sát Kim Ô phía sau

Hứa Thanh, tất cả những thứ này đều khiến cho gã rất là đau đầu.

Cuối cùng gã nhìn Hứa Thanh, thở dài một tiếng.

"Vị đạo hữu này, nàng rất là trọng yếu với ta..."

Hứa Thanh nhìn qua tên tu sĩ Hải Thi Tộc mặc áo bào trắng, một khắc khi

hắn nhìn thấy đối phương, hắn đã liền đoán được đội trưởng nhất định là muốn

nhờ vào vị thiếu nữ có thân phận không tầm thường này để hoàn thành một chút

kế hoạch điên cuồng của y.

Vì vậy hắn liền ra tay thăm dò, quả nhiên đối phương đã ngăn cản.

Cho nên giờ phút này Hứa Thanh cũng không thấy ngoài ý muốn với những

lời đội trưởng nói ra, nhất là hai chữ ‘đạo hữu’ mà đối phương nói ra, giống như

là không muốn để cho người ta biết rõ thân phận của mình, cái này cũng phù

hợp với phán đoán của Hứa Thanh, cho nên hắn không do dự mà trực tiếp mở

miệng.

"10 vạn linh thạch!"

Đội Trưởng mặc áo bào trắng trừng mắt, vừa muốn nói chuyện nhưng Tam

công chúa bên cạnh bỗng nhiên nở nụ cười.

"Ca ca, vị tiểu ca ca này rất là thú vị, ta cũng muốn hắn trở thành người vệ

đạo cho mình!

Nói xong thiếu nữ giơ tay phải lên, giờ phút này thủ trạc (vòng tay) trên cổ

tay của nàng nhẹ nhàng nhoáng một cái, một tiếng ken két vang lên, chiếc thủ

trạc lập tức trực tiếp cắt ra một đoạn, sau khi hạ xuống lại nhanh chóng hội tụ

lại cùng một chỗ, nhúc nhích như vật còn sống, sau đó chợt bành trướng, trực

tiếp liền hóa thành một cỗ thây khô cao gầy đang nhắm mắt.