Trên chiếc thuyền đầu tiên, ánh mắt Tam công chúa trợn to, đôi mắt của
nàng vô cùng đau đớn, nhưng cho dù là nước mắt đang không ngừng chảy
xuống thì nàng vẫn muốn nhìn rõ tất cả những thứ này.
Bên trong đôi mắt của nàng cũng mang theo một tia kinh diễm, dường như
đang nhìn thấy một cảnh tượng đẹp nhất trên thế gian này vậy.
Mà lúc này tên tu sĩ Hải Thi Tộc mặc áo bào trắng ở một bên cũng hơi ngây
ngốc một chút, gã nhìn Hứa Thanh, trong lòng bỗng nhiên bay lên một cỗ cảm
giác vô cùng gấp gáp.
"Mẫu thân của ta ơi, tại sao tên tiểu tử này lại trở nên mạnh mẽ như vậy, con
Kim Ô này cũng thật là đặc biệt, chẳng lẽ đây chính là môn công pháp Hoàng
cấp lưu truyền trên biển cấm sao?!"
Nghĩ tới đây, tên áo bào trắng này lập tức tới gần Tam công chúa, cấp tốc
thấp giọng mở miệng.
"Công chúa, tên tiểu tử này tu luyện một loại công pháp cực kỳ ác độc, ta đã
từng nhìn thấy ghi chép về nó trên một bản cổ tịch, gọi là Âm Danh Dẫn Mệnh
Quyết, uy lực của công pháp này lúc bình thường đã rất là lợi hại, nhưng một
khi bị hắn biết được tên của địch nhân, uy lực của nó có thể lập tức đoạt tính
mạng của người khác, tí nữa ngươi tuyệt đối không được nói ra tên của ta, gọi ta
là ca ca là được!"
Tên tu sĩ Hải Thi Tộc mặc áo bào trắng nhanh chóng dặn dò, bốn phía đồng
thời vang lên từng tiếng kêu thảm thiết.
Trong chiếc thuyền Hứa Thanh đang đứng, giờ phút này Kim Ô tại màu đen
vờn quanh người hắn, cái đuôi của nó chợt hất lên.
Biển lửa màu đen ở đuôi của nó lập tức ầm ầm khuếch tán về bốn phía, hóa
thành từng sợi dây xích hỏa diễm màu đen, như từng con hỏa xà kinh khủng, lập
tức liền phóng tới toàn bộ tu sĩ Hải Thi Tộc trên chiếc thuyền này.
Những sợi xích này nháy mắt liền tới gần, sau đó nhanh chóng quấn quanh
thân thể của những tên tu sĩ Hải Thi Tộc trên thuyền, ngay sau đó liền cuốn hết
lên trên không.
Chênh lệch tu vi cực lớn khiến cho những tên Hải Thi Tộc này vô luận vùng
vẫy như thế nào cũng đều vô ích, từng tên đều bị những sợi xiềng xích hỏa diễm
màu đen vờn quanh cuốn lên bốn phương, từ xa xa nhìn lại tựa như là cái đuôi
của Kim Ô được kéo dài ra vậy!
Mà trong khi những tên tu sĩ Hải Thi Tộc này bị cuốn lên, toàn bộ bọn
chúng đều há miệng phát ra những tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Thân thể của bọn chúng lập tức héo rũ, những tia khí huyết cũng không
ngừng bị hút ra từ thất khiếu và toàn thân, không ngừng hội tụ bay về Kim Ô
trên không trung phía sau Hứa Thanh.
Thần sắc Hứa Thanh như thường, chân phải giơ lên… một bước đạp xuống,
sức mạnh thân thể kinh khủng phối hợp với lực lượng của mệnh đăng, chiếc
thuyền dưới chân lập tức oanh một tiếng rồi trực tiếp tan nát, hóa thành vô số
mảnh vỡ tung bay khắp trời.
Giờ khắc này Hứa Thanh đứng thẳng trên không trung, đạo bào màu tím bay
phất phới trong gió, tóc dài cuốn động phiêu nhiên, đồng thời còn có Kim Ô
màu đen ở phía sau không ngừng vờn quanh.
Cái đuôi lửa hình quạt của nó chiếu rọi bốn phương, từng sợi xiềng xích hỏa
diễm màu đen quấn quanh vô số cỗ thây khô, người ngoài chỉ cần nhìn qua liền
thấy vô cùng giật mình.
Phối hợp với gương mặt yêu dị của Hứa Thanh, có thể khiến cho bất kể
người nào nhìn thấy Hứa Thanh vào thời khắc này, đều có một loại cảm giác tựa
như nhìn thấy yêu quái vậy.
Quang mang kỳ lạ trong mắt Tam công chúa càng lúc càng đậm, trước giờ
nàng chưa từng nhìn thấy qua người nào như vậy.
Nhưng Hứa Thanh không có để trong lòng vị Tam công chúa chỉ có tu vi
Ngưng Khí đại viên mãn, ánh mắt của hắn lướt qua trên người nàng, rơi vào
trên người tên tu sĩ Hải Thi Tộc mặc áo bào trắng ở bên cạnh nàng.
Giờ phút này tên tu sĩ áo bào trắng dùng một tay trấn áp Thương Long,
tương tự quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn gã, trầm mặc.
Gã nhìn Hứa Thanh, có chút lúng túng.
Bầu không khí bốc lên mùi vị cổ quái, một tiếng cười kiệt kiệt quái dị đột
nhiên truyền đến, khiến bầu không khí nơi đây giãn ra một chút, cũng khiến cho
ánh mắt của mọi người lập tức dồn đến nơi chiếc truyền ra tiếng cười.
Tiếng cười này được truyền đến từ trên chiếc thuyền thứ hai, theo Hứa
Thanh nhìn lại, hắn nhìn thấy trên chiếc thuyền này có một đạo lôi quang đang
gào thét bay ra, trôi nổi ở giữa không trung.
Chính là que sắt màu đen.
Bên trên tràn ngập lôi điện, những tia sét không ngừng chảy xuôi, khi thì
nhảy lên, khi thì bắn ra tia chớp khiến bốn phía hình thành từng khe hở, rất là
kinh người.
Đồng thời trên que sắt còn có từng đạo lôi phù lập lòe, mỗi một đạo lôi phù
đều ẩn chứa cảm giác đạo vận, khiến cho tổng thể nhìn lại thì que sắt màu đen
này vô cùng rực rỡ tươi đẹp, cũng như là một món Chí Bảo!
Thậm chí sẽ cho người khác có một loại cảm giác, khi có vật này sẽ liền
không thể vứt bỏ nó đi được.
Mặt trên que sắt màu đen còn được buộc một chiếc lục lạc, hiển nhiên chiếc
chuông này cũng được tia chớp gia trì, ở trên phong ấn rất nhiều linh hồn, nhìn
qua thì những linh hồn này chính là của tu sĩ Hải Thi Tộc, giờ phút này từng
đạo linh hồn ở bên trong truyền ra những tiếng kêu rên thống khổ, nhưng lại
không cách nào đào thoát.
Hiển nhiên lão tổ Kim Cương Tông rất là tri kỷ, lão biết Hứa Thanh cần
hồn, vì vậy khi lão nhảy vào chiếc thuyền thứ hai thì lập tức dựa vào thân thể lôi
linh mà giết chóc, nhưng lại dùng Sinh Hồn Chuông thu nạp những đạo linh hồn
kia lại rồi dùng lôi điện phong ấn.
Kể từ đó lão đã có thể lộ ra sự quan tâm của bản thân, cũng có thể không để
lại dấu vết mà biểu hiện ra sự cường đại và tác dụng của mình.
Về phần tiếng cười quái dị kia, hiển nhiên không thể nào là của lão tổ Kim
Cương Tông rồi.
Giờ phút này, một thân ảnh ở phía sau lão tổ Kim Cương Tông từ trong
khoang thuyền đi ra.