Quang Âm Chi Ngoại

Chương 339: 339: Một Phù Hai Mạng 2





Nhưng thần sắc Phong chủ ngọn núi thứ nhất vẫn như thường, không nói câu gì, cũng không biết có cải biến hàm nghĩa hay không, lão tiếp tục nói ra một câu.
- Hai tên tiểu tử hồ đồ các ngươi, bây giờ đã đến lúc nào rồi mà vẫn còn nội đấu lẫn nhau!
Nói xong, lão phất tay ném ra một lá bùa màu vàng, lá bùa này nhìn như là phù bảo, nhưng lại làm cho người ta cảm giác như đã vượt qua phù bảo gấp trăm lần, giờ phút này lá bùa này bay thẳng đến Hứa Thanh đang lẻn vào trong mặt biển.
Sau khi tới gần thì lá bùa này trực tiếp chia làm hai phần, một phần nháy mắt chui xuống mặt nước đuổi theo Hứa Thanh ở dưới biển, lập tức phá vỡ lớp phòng hộ của Pháp Thuyền, trực tiếp áp vào trên người của hắn, một phần khác thì bay qua thanh niên ngọn núi thứ nhất đang hoảng sợ, trực tiếp vỗ vào trên mặt của gã.
Trong cùng một thời gian, phù văn đồng thời hạ xuống trên thân thể của Hứa Thanh và thanh niên ngọn núi thứ nhất, thân thể cả hai đồng thời chấn động một cái, một khắc sau phù văn liền tiêu tán, hình thành hoa văn màu vàng khắc ở trên da dẻ của bọn hắn.
Nếu cẩn thận nhìn, thì cái lạc ấn này tựa như đồng nguyên.
- Đây là Liên Mệnh Phù, bị thương không sao, nhưng chỉ cần một người chết, người khác cũng sẽ hồn phi phách tán, nếu các ngươi nguyện ý giết liền giết, không muốn giết liền lập tức cút trở về tông môn cho lão phu, sau khi trở về tông môn thì Liên Mệnh Phù sẽ tự giải!
Lão giả ngọn núi thứ nhất gầm nhẹ một tiếng, sóng lớn ngập trời lập tức vòng quanh Hứa Thanh cùng với thanh niên ngọn núi thứ nhất, sau đó ầm ầm đẩy cả hai ra xa, sau đó thân thể lão khẽ nhoáng một cái, cầm kiếm nhảy tới một tên tu sĩ Hải Thi tộc, một kiếm quét ngang, trực tiếp chém đứt nửa cái chân của một tên tu sĩ Hải Thi Tộc.
Tên tu sĩ Hải Thi Tộc kia vẫn còn cử động, nhưng kiếm khí bộc phát trên thân gã, nửa người dưới lập tức bị tan vỡ.
Làm xong những thứ này, lão lại bị một tên tu sĩ Hải Thi Tộc cùng cảnh giới cản lại, song phương ở trên bầu trời càng đánh càng xa.
Trên mặt biển, theo sóng biển lên xuống, Hứa Thanh với sắc mặt khó coi lại trồi lên, hắn giơ tay lên nhìn lạc ấn xuất hiện trên cánh tay.
Cái lạc ấn này không chỉ hình thành ở trên cánh tay, mà toàn thân cao thấp đều có.


Cách đó không xa, thanh niên ngọn núi thứ nhất cũng tương tự như vậy, chỉ là sắc mặt khác biệt với Hứa Thanh, sắc mặt gã không phải là khó coi, mà bộ dạng thờ phào một hơi, thậm chí thân thể còn hơi nhoáng một cái, lấy ra một thanh đại kiếm vỡ một nửa rồi ngồi ở phía trên, sau đó lại tiến đến bên cạnh Pháp Thuyền của Hứa Thanh.
Hứa Thanh lạnh lùng nhìn gã, sau đó bỗng nhiên mở miệng.
- Ngươi tên là gì?
Sống mơ mơ màng màng tự do đã quen, dùng mặt nạ đi khắp chân trời xa xăm.
Thanh niên ngọn núi thứ đưa mắt nhìn Hứa Thanh, nhàn nhạt mở miệng.

Sát cơ trong lòng Hứa Thanh không kìm được mà lại hiện ra, tay phải chợt vung lên, một đám hắc hỏa lập tức biến ảo hình thành dao găm, bay thẳng đến phía thanh niên.
Thanh niên hãi hùng khiếp vía, nhưng gã tin tưởng sư tôn, vì vậy cố nén chứ không trốn, mặc kệ dao găm bay đến trên cổ mình, mắt thấy sẽ cắt trúng, nhưng lúc này Hứa Thanh lại cảm thấy có một cảm giác sinh tử mãnh liệt.
Điều này khiến cho Hứa Thanh trầm mặc, hắn xác định đạo Liên Mệnh Phù này hoàn toàn chính xác kinh người.
Trong khi cả hai còn Liên Mệnh Phù, chính xác là mình hoàn toàn không thể chém giết đối phương, về phần đánh cho tàn phế, hay là huỷ bỏ tu vi để hành hạ đối phương, cái này hắn thấy không hề có chút ý nghĩa.
Vả lại một khi làm quá mức, lấy độ liều mạng của người này thì… không phải là không dám tự sát, thế là hắn bị đồng quy vu tận một cách trớ trêu.
Mà chiến lực của người này cũng không tầm thường, tiếp tục đánh nữa cũng phải trắc trở rất nhiều, Hứa Thanh cân nhắc việc này trong lòng nên tạm thời đè sát ý xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn thanh niên ngọn núi thứ nhất, sau đó thu hồi dao găm rồi quay người trở về Pháp Thuyền.
Theo Hứa Thanh rời đi, cơn run rẩy từ đáy lòng của thanh niên ngọn núi thứ nhất này cũng khôi phục từng chút một, một khắc vừa rồi gã cũng vô cùng hoảng sợ, gã cũng cảm giác được nguy cơ sinh tử vô cùng mãnh liệt.
Mà lúc này lão tổ Kim Cương Tông bên trong que sắt màu đen giờ cũng hít vào một hơi, nhìn đám Phong chủ của Thất Huyết Đồng đi xa, đáy lòng thở dài một hơi.
- Tại sao ta lại không nghĩ tới điểm này chứ! Cái này …con mẹ nó cũng có thể xảy ra được! !
Về phần Hứa Thanh, sau khi hắn trở lại con thuyền liền khoanh chân ngồi xuống, điều khiển cái bóng bao phủ trên người, khiến cho từng tia dị chất tràn vào trên người, thử tự ăn mòn bản thân.

Phương pháp này, là cách mà Hứa Thanh nghĩ có thể xóa đi Liên Mệnh Phù.
Rất nhanh ánh mắt hắn liền nheo lại, trong khi cái bóng bao phủ và ăn mòn, Liên Mệnh Phù liền xuất hiện một chút ảm đạm, chỉ là quá trình này có chút chậm chạp.
Nhưng chí ít thì cái này cũng có hiệu quả.
Vì vậy Hứa Thanh không để ý tới thanh niên ngọn núi thứ nhất nữa, giờ phút này hắn lấy vừa từ từ dùng cái bóng ăn mòn Liên Mệnh Phù, vừa lấy ra một khối thẻ tre, cầm lấy que sắt màu đen rồi bắt đầu khắc thứ gì đó ở phía trên.
Theo dòng chữ hắn khắc xuống, ánh mắt lão tổ Kim Cương Tông trợn to.

Lão thấy được dòng tên trên thẻ tre.
Nhất là năm chữ ‘lão tổ Kim Cương Tông’ xếp hạng cao nhất khiến cho lão cảm thấy hãi hùng khiếp vía, cũng cảm thụ vô cùng rõ ràng với lòng mang thù của Hứa Thanh.
Mà thứ để cho lão run rẩy nhất là lão phát hiện thấy tuy tên của mình đã bị gạch đi, nhưng lại không giống với những cái tên bị gạch đi khác, những người khác đều bị gạch ba cái, mà phía trên tên của lão chỉ có một vạch, vả lại còn rất nhạt.
- Cái này chẳng lẽ là vẫn còn muốn gi3t chết mình hay sao?!
Lão tổ Kim Cương Tông cảm thấy hoảng sợ, lão thấy mình nhất định phải cố gắng mau chóng trở nên hữu dụng hơn nữa, tranh thủ khiến cho tên của mình có nhiều thêm một gạch.
Cùng lúc đó, lão cũng nhìn thấy Hứa Thanh viết lên một dòng tên mới.

‘Kẻ đần’.
Lão tổ Kim Cương Tông lén lút liếc thanh niên ngọn núi thứ nhất một cái, sau đó liền vô cùng đồng ý.
Lúc này thanh niên ngọn núi thứ nhất cũng thở ra một hơi trong lòng, thầm nghĩ nếu không gặp được sư tôn, sợ là một mạng nhỏ của gã từ nay đã thật sự không còn nữa.
Mặt khác, gã để ý thấy Thất gia cũng mở miệng vì đối phương, cho nên trong lòng không khỏi dâng lên một chút suy đoán, sau đó chú ý tới cử động của Hứa Thanh đang làm, vì vậy sinh ra hiếu kỳ rất mãnh liệt.
Nhưng gã cũng không hiểu thi từ nhiều lắm, bình thường đều tự soạn bậy bạ ra vài câu, lúc này tò mò muốn hỏi chút việc, nhưng lại không biết nên dùng từ như thế nào.
Sau một lúc lâu, cuối cùng gã cũng tống ra được một câu.
- Dạ vũ không chớp nghe khắc âm, thần tiên trên trời vi phụ thân ngươi?
Hứa Thanh không thèm để ý đến thanh niên ngọn núi thứ nhất đầu óc có bệnh này, sau khi khắc xong hai chữ ‘kẻ đần’ liền cất thẻ tre vào trong túi áo, sau đó mở ra màn phòng hộ của Pháp Thuyền, lập tức ngăn cách thân ảnh của đối phương ở bên ngoài.
Sau đó hắn tiếp tục ngẩng đầu đang muốn bấm niệm pháp quyết rời khỏi nơi đây.

Nhưng ngay lúc này.

.

.

.

Chân trời phía xa lập tức truyền đến một thanh âm thê lương.
Hứa Thanh lập tức ngẩng đầu nhìn sang, hắn vừa liếc mắt liền thấy phương hướng Thất Huyết Đồng và Hải Thi Tộc đi xa, có một đoạn thi thể chỉ còn lại có một nửa của tu sĩ Hải Thi Tộc có tu vi Kim Đan bỗng nhiên từ trời rơi xuống, sau khi rơi xuống trên mặt biển, liền khiến cho biển khơi nổ vang, đồng thời nửa thi thể kia cũng trầm xuống trong nháy mắt.
Ánh mắt Hứa Thanh lập tức ngưng tụ lại..