Quang Âm Chi Ngoại

Chương 319: 319: Quy Luật Trên Núi 2





- Quyền lợi thứ hai, nếu như đệ tử dưới núi của núi chúng ta mà dám trêu chọc ngươi, ngươi có thể trực tiếp giết, nhưng mà giết một người, phải giao nộp mười vạn linh thạch thay cho xử phạt, giết hai người thì giá cả gấp bội, cứ dùng cái này mà tính, vĩnh viễn không có điểm cuối.

Tu sĩ mặt tròn cười mở miệng, nhưng lời vừa nói liền khiến cho đôi mắt Hứa Thanh co rụt lại.

- Điều quy định này, trên thực tế chính là một lằn ranh trong lòng tu sĩ Trúc Cơ của Thất Huyết Đồng, bất kể là ở tông môn hay là ngoài tông môn, gặp phải kẻ yếu đều phải cân nhắc, xem có đáng giá giết hay không.

- Nếu là đệ tử dưới núi của núi khác, thì giá cả sẽ tăng gấp bội so với giá lúc đầu.

- Về phần quyền lợi thứ ba, thì chính là ngươi có thể chỉ định hai đệ tử dưới núi, hay là những ngươi khác mà ngươi quen biết, trở thành tùy tùng của ngươi, khiến cho bọn họ thu được tư cách ở lại chủ thành mà không phải trả phí, cũng có thể đi theo ngươi lên núi, đăng ký tu hành dưới danh nghĩa của ngươi.

- Đồng thời phân thành trong toàn bộ phạm vi của Thất Huyết Đồng sẽ cho ngươi truyền tống miễn phí, mặt khác, hàng năm ngươi sẽ có một trăm danh ngạch cư trú trong phân thành, nên biết rằng quyền cư trú trong phân thành ở bên ngoài là rất trân quý đối với thập hoang giả trong doanh địa cùng với tiểu thành, nếu không được đệ tử Thất Huyết Đồng đề cử, sẽ không thể có quyền cư trú.

- Quyền lợi cuối cùng của ngươi là… sự che chở của Thất Huyết Đồng, khiến cho tu sĩ Kim Đan phía ngoài không dám tới nơi đây giết ngươi, đương nhiên nếu như ngươi xuất ra đầy đủ linh thạch, coi như là Nguyên Anh cũng không dám tới giết ngươi, thậm chí nếu ngươi đưa thêm linh thạch thì còn có thể đi treo giải thưởng ngược lại, tất nhiên bên trong tông môn có người nguyện ý giúp ngươi đi giết kẻ địch.

- Ngươi phải nhớ kỹ, dưới núi là một đám sói con, trên núi là một đám người có tâm tư riêng, từng người đều là những con sói đơn độc!
- Đồng thời ngươi cũng không cần lo lắng Kim Đan trong tông môn ra tay với ngươi, nếu ở bên ngoài thì đó là do bản thân ngươi không may, nhưng nếu ở trong tông môn thì mặc kệ là nguyên nhân gì, Kim Đan ra tay giết Trúc Cơ thứ nhất sẽ bị phạt 100 vạn linh thạch, Trúc Cơ giết chóc lẫn nhau cũng là như thế, lần sau gấp bội lần trước, vả lại cũng vĩnh viễn không có giới hạn.


- Cho nên vấn đề này lại nhắc lại một câu nói bên trên, có đáng giá hay không!
Trong khi nói thì vị tu sĩ mặt tròn một mực mang theo vẻ vui vẻ, nhưng trong lời nói đều lộ ra địa vị của Trúc Cơ cùng với sự hung tàn trên núi.

- Có nghĩa vụ thì sao?
Hứa Thanh hỏi một câu.

- Nghĩa vụ?
Tu sĩ mặt tròn nở nụ cười.

- Tất cả mọi người đều tự dựa vào bản thân cố gắng và vùng vẫy đi từ dưới núi đi lên, cho nên không có nghĩa vụ gì với tông môn cả, nguyện ý lưu lại thì cầm tiền, muốn đi cũng không ai giữ lại, nhưng mà nhiệm vụ do tông môn tuyên bố cũng không hề keo kiệt, cho nên tất cả mọi người đều sẽ tranh đoạt để hoàn thành.

- Mà vì để mình có thể trường kỳ cầm được linh thạch, có thể trường kỳ nhận được tiền lời từ nơi này, thì khi gặp phải kẻ thù bên ngoài muốn xâm lấn và hủy lợi ích trường kỳ của chúng ta, tự nhiên mọi người sẽ đứng lên ra tay, dẫu sao thì Trúc Cơ chỉ cần cẩn thận một chút, liền có thể sống được thật lâu, ngày nào cũng được cầm tiền không phải rất tốt sao.

- Đương nhiên nếu như địch nhân đưa ra hấp dẫn lớn hơn thì sao, cũng không phải là không thể tiếp nhận, chỉ là ngươi thử suy nghĩ một chút xem, địch nhân xâm lấn tới đây là kẻ ngốc sao? Thu mua một hai tên đệ tử không có tác dụng gì, nếu thu mua nhiều hơn mà nói, ích lợi bọn họ xuất ra cũng phải thật lớn, đánh hạ được Thất Huyết Đồng cũng không bù nổi chi phí đã đưa ra, như vậy còn đánh giá sao?
- Về phần khai chiến cùng bên ngoài, thật ra thì cũng chính là phóng đại màn thi đấu vừa xong của các ngươi ra mà thôi, có thể có lợi, tự nhiên mọi người sẽ tự lao lên.

- Các trưởng lão trên núi cũng đều biết chúng ta đều là những con sói, cho nên hầu như không hề quản lý đối với chúng ta, đều dùng lợi ích để dụ dỗ.

- Còn thứ để cho cao tầng chân chính yên tâm, chính là những người vừa tiến vào tông môn liền hưởng thụ ưu đãi đệ tử hạch tâm của tông môn, những người này đều được bồi dưỡng, chịu trách nhiệm làm nơi ngưng tụ và lòng trung thành của tông môn.

Lúc này, theo Trương Vân Sĩ giới thiệu, Hứa Thanh lại càng thêm nhận thức sâu sắc hơn đối với trên núi của Thất Huyết Đồng, hắn cũng có điều suy nghĩ, khi bọn họ đi tới giữa sườn núi, Trương Văn Sĩ nói tiếp.

- Ngươi tới rất không khéo, nguyên bản tu sĩ mới Trúc Cơ có tư cách bái kiến Phong chủ một lần, nhưng bây giờ Phong chủ ngọn núi thứ bảy cũng ra biển rồi, đoán chừng đã có chuyện lớn phát sinh.

- Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão cũng không có ở đây, chỉ có Tam trưởng lão trấn thủ trong núi, sau khi ngươi đi bái kiến, ta sẽ dẫn ngươi đi tới chỗ động phủ và Kinh Pháp đường.

Đang nói, Hứa Thanh thấy được đại điện mà hắn đã đến một lần của Tam trưởng lão ở xa xa, ngoài đại điện hắn thấy được một thân ảnh quen thuộc khác, đó chính là Lý chấp sự bên người Tam trưởng lão.

Gã đang khoanh chân ngồi trước đại điện, giờ phút này gã cũng mở mắt ra nhìn Hứa Thanh cùng Trương Vân sĩ đi đến, mỉm cười.


- Vừa rồi lúc chuông vang lên, ta liền suy đoán xem người Trúc Cơ mới có phải là ngươi hay không.

Hứa Thanh hơi chắp tay, liếc mắt nhìn Lý chấp sự trước này, mặc dù đối phương cũng đã ẩn nấp chấn động của bản thân, nhưng phối hợp với cảm giác trong trí nhớ lúc trước của Hứa Thanh, giờ phút này hắn mơ hồ cảm thấy, Lý chấp sự này ở trong cảnh giới Trúc Cơ cũng coi như rất mạnh.

- Hẳn là đã tạo thành mệnh hỏa Trúc Cơ.

Hứa Thanh thì thào trong lòng, nhưng vẫn ung dung thản nhiên đối mặt.

- Vào thôi, trưởng lão đang đợi ngươi.

Lý chấp sự rời ánh mắt khỏi từ trên người Hứa Thanh, sau đó rơi vào trên người Trương Vân Sĩ.

Trương Vân Sĩ nhún vai, lui ra phía sau vài bước đứng chờ ở bên ngoài.

Hứa Thanh thở sâu rồi đi thẳng về phía trước, cho đến khi đi vào đại điện hôm ấy.

Ngay một khắc bước vào, cảm thụ lúc trước lại một lần nữa phủ xuống, uy áp bài sơn đảo hải đến từ người đang đả tọa ở vị trí cao nhất trong đại điện giống như khuếch tán khắp bát phương.

Nhưng vào lúc này Hứa Thanh đã nhìn thấy rõ hình dáng của đối phương.


Đó là một lão giả mang những vết đốm mồi trên mặt, lão mặc đạo bào màu tím nạm vàng, mặt không cảm xúc nhìn qua Hứa Thanh.

Ánh mắt Hai người chớp mắt nhìn nhau một cái, tâm thần Hứa Thanh lập tức nổ vang, ánh mắt đối phương như là một tia chớp vậy, hình như trong nháy mắt liền xuyên thấu thân thể của hắn, nhìn rành mạch mọi thứ trong cơ thể của hắn.

Nhưng mệnh đăng đã được cái bóng của Hứa Thanh che đậy, đối phương không thể phát hiện ra được.

- Bái kiến Tam trưởng lão.

Hứa Thanh cung kính cúi đầu.

- Tuổi còn nhỏ, lại mở ra hai cái pháp khiếu, không tệ.

Tam trưởng lão ngồi trên vị trí cao nhất không một gợn sóng mở miệng, nhưng lão lại nói thêm một câu khiến cho tâm thần Hứa Thanh chấn động.

- Linh Tức Đăng của nhân ngư tộc, là ngươi lấy đúng không?.