Quang Âm Chi Ngoại

Chương 256: 256: Hai Trăm Bảy 2





Hứa Thanh thở sâu, lại một lần nữa vận hành Hóa Hải Kinh, toàn lực hấp thu linh năng đến từ bên trong đan dược, mà nhục thể của hắn cũng đồng dạng như vậy, thậm chí hư ảnh của Bạt ở sau lưng vào thời khắc này cũng đang biến ảo, toàn lực thổ nạp.
Bên ngoài không nghe thấy được, nhưng giờ phút này trong đầu Hứa Thanh đang vang vọng những tiếng nổ vang, như là một luồng sóng lớn đang bộc phát ra ngoài vậy, linh hải trong cơ thể hắn trong một cái chớp mắt, lại một lần bành trướng.

101, 131, 161... 
Linh hải khuếch trương cực kỳ khủng b0', theo thời gian trôi qua, sau khi đạt đến 230 trượng thì đã chậm rãi lại, nhưng cũng không kết thúc mà vẫn còn tiếp tục.
Lần đột phá này vô cùng kinh người, khiến cho Hứa Thanh chỉ khoanh chân ngồi ở chỗ kia, nhưng trong thân thể hắn lại tản mát ra uy áp vô cùng mạnh, vượt qua ngày trước quá nhiều.
Thậm chí còn tạo thành một vòng xoáy, khiến cho gió tuyết phía ngoài khi tới gần nơi đây đều trở nên vặn vẹo, mà nếu cẩn thận nhìn phạm vi của khu vực vặn vẹo này, thì nó tương tự như diện tích linh hải trong cơ thể Hứa Thanh vậy, đều là 230 trượng.

Tiếp tục khuếch trương! 240 trượng, 250 trượng, 260 trượng... 
Theo linh hải bộc phát, dược tính trong cơ thể hắn rốt cuộc đã bắt đầu tiêu tán.

Trong gió tuyết, hang động nơi xa của Hứa Thanh xuất hiện biến hóa kinh người, trong phạm vi hơn hai trăm trượng, vòi rồng quét ngang bát phương, như là dị tượng.
Cũng may nơi hắn lựa chọn không những là Hồng Nguyên, vả lại rất vắng vẻ, bốn phía không có bóng người, nhất là lúc này lại có gió tuyết cực lớn.
Cho nên một màn này chưa từng bị ai nhìn thấy.
- Căn cứ ghi chép trên Hóa Hải Kinh, từ xưa đến nay, một vị mạnh nhất của ngọn núi thứ bảy, khi ở Ngưng Khí, linh hải đã đạt đến 270 trượng...
Hứa Thanh mở mắt ra, hai tay bấm niệm pháp quyết, sau đó chợt vung lên hai bên, dược tính đang dần dần tiêu tán trong cơ thể bị hắn toàn lực nghiền ép, cũng trong lúc hắn bấm niệm pháp quyết, linh năng hỗn loạn và pha tạp đến từ bên trong hoang dã, cũng điên cuồng tràn vào.
Mặc dù linh năng bị pha tạp và hỗn loạn nên chỉ có thể hấp thu một bộ phận rất ít, nhưng giờ phút này chúng vẫn có đủ tư cách để làm một thứ phụ trợ.
Thế cho nên khi linh năng bốn phía tràn vào, một khắc dược hiệu trong cơ thể hắn tăng tốc tản đi, linh hải trong cơ thể Hứa Thanh lại một lần nữa bộc phát.

263 trượng, 266 trượng, 269 trượng... 
Cho đến, 270 trượng! Toàn bộ động đất trực tiếp nổ vang, phạm vi 270 trượng cũng đồng loạt rung động lắc lư, gió tuyết toái diệt, mặt đất trực tiếp nứt vỡ và sụp xuống, sau đó đổ sập tràn về bốn phía, lộ ra một cái hố thật sâu cùng với Hứa Thanh khoanh chân ngồi ở chỗ kia! 
Chấn động linh năng kinh khủng lưu chuyển ở trên người của hắn, gió tuyết bốn phía không dám tới gần chút nào, hư ảnh của Bạt ở phía sau hắn cũng đang ngửa mặt lên trời gào thét, nhiệt lực trong cơ thể trở nên cuồng bạo hơn, rõ ràng cũng đang phát triển.
Có thể thấy những khe hở trên người của Bạt trên càng nhiều thêm nữa, nham thạch nóng chảy bên trong cũng càng đỏ hơn, sóng khí nồng nhiệt quét ngang ra bốn phương, khiến cho gió tuyết chung quanh trực tiếp hóa thành nước mưa, lại nháy mắt bốc hơi trở thành sương trắng, sau đó cuồn cuộn bốc ngược lên không trung. 
Mơ hồ, dường như sau lưng của Bạt còn xuất hiện hai cái mụn thịt, bên trong tựa như có một đôi cánh bằng thịt đang vùng vẫy, muốn mọc ra.
Hứa Thanh mở mắt ra, ánh sáng tím theo đó lập lòe, hắn cúi đầu nhìn xuống thân thể của mình, cảm thụ linh hải trong hạ thể một chút, một cỗ khí tức khiến cho ngay cả chính bản thân hắn cũng phải kinh hãi, thình lình tràn ngập trên người của hắn.

Dần dần, trong mắt hắn lộ ra tinh mang.
- Ngưng Khí đại viên mãn!
Hứa Thanh thì thào, hắn so sánh một chút với lão tổ Kim Cương Tông, sau khi phán đoán thì cảm thấy giờ phút này mình không cần một kích Thần Tính, chỉ cần phối hợp pháp thuật và Thiên Đao còn có dùng độc, cũng có thể trấn áp lão tổ Kim Cương Tông. 
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh giơ tay phải chỉ một ngón tay lên bầu trời, long kình biển cấm của hắn lập tức huyễn hóa biến thành Xà Cảnh Long, sau đó chợt bành trướng ở giữa không trung, trực tiếp to đến 270 trượng, Hứa Thanh có hơi chút trầm ngâm, Xà Cảnh Long liền nhanh chóng co rút lại, hóa thành 100 trượng.


Thứ bị áp súc cùng, còn có linh hải trong cơ thể của hắn.
Bởi vì đó là thói quen của Hứa Thanh, mũi nhọn chỉ lộ ra trong một nháy mắt khi hắn hoàn toàn bộc phát.
Sau khi đã ngụy trang, Hứa Thanh đứng lên, trong mắt lộ ra tia sáng lăng lệ ác liệt, cũng có chờ mong thật sâu.
Hắn cảm giác linh hải của mình vẫn như cũ không có đạt đến cực hạn, hình như vẫn còn có chỗ trống để dung nạp thêm nữa.
- Có phải như thế hay không, về sau liền biết!
Thân thể Hứa Thanh hơi nhoáng một cái, nháy mắt một cái liền lao ra giống như bôn lôi, rời xa khỏi nơi đây, đâm thẳng vào trong bóng đêm đi về phương xa.
Hắn muốn đi tới một tòa thành trì khác, thông qua chỗ đó trở lại Thất Huyết Đồng.
Hắn đã ra ngoài hơn một tháng, bây giờ cũng đã giải quyết xong tất cả, tu vi bản thân cũng đã tăng lên, cho nên hắn chuẩn bị trở về, nhìn xem sự tình phát sinh giữa nhân ngư tộc và Tam điện hạ đã gió êm sóng lặng hay chưa.
Cứ như vậy, Hứa Thanh một đường dùng phi hành phù bay nhanh, ba ngày sau, cuối cùng hắn đã tới được mục đích, đó là phân thành của Thất Huyết Đồng ở ngoài Hồng Nguyên.
Sau khi bước vào nơi đây, hắn cũng không dừng lại mà đi thẳng đến truyền tống trận.
Đến nơi đặt truyền tống trận, Hứa Thanh nộp phí tổn, sau khi bước vào, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Nguyên xa xa, đáy lòng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Thời gian lâu như vậy, Hứa Thanh rốt cuộc đã nhổ được cây kim đâm vào trong lòng mình, mặc dù kết cục của lão tổ Kim Cương Tông không phải là tử vong, nhưng kết cục như bây giờ, Hứa Thanh cảm thấy cũng có thể tiếp nhận.

- Tiếp đến, nếu như hết thảy tông môn đều bình thường, như vậy ta cảm thấy mình thật sự có thể có cảm giác ngủ một ngon một giấc.
Hứa Thanh nói nhẹ trong lòng, truyền tống trận truyền đến từng tia sáng lập lòe, ánh sáng như biển cả từ bốn phương bỗng nhiên bao trùm về phía hắn, thân ảnh của hắn ngay lập tức bị dìm ngập ở bên trong.
Một lát sau, theo đám ánh sáng như biển cả biến mất, đã không còn thấy bóng dáng của Hứa Thanh trong truyền tống trận.

Gió tuyết, vẫn rơi từ trên bầu trời xuống như cũ, từng đợt bao phủ đại địa bên dưới, hóa cả mặt đất thành một màn giấy trắng, lộ ra một cảm giác thanh thản.
Rất sạch sẽ.

Giá lạnh vẫn tràn ngập bát phương như trước, xâm nhập từng tấc đất trên hoang dã, sau đó hóa thành sát cơ, lộ ra một cảm giác vô tình.
Rất tàn khốc..