Trong mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ suy tư. Nếu như phương pháp này có thể
thành công, như vậy đối với hắn, nguy hiểm của mình hạ xuống, đồng thời cũng
có thể tăng lên cơ hội thành công.
“Lối đi này cũng không cần quá lớn, một vết nứt, thậm chí một cái lỗ nhỏ,
cũng đều được.”
Hứa Thanh cúi đầu, ngóng nhìn nước bùn dưới thân, trong đầu hiện ra hết
phương pháp này đến phương pháp khác.
Nhưng bản thân nước bùn này đã kỳ dị, lại tồn tại sương mù xám, cho nên
những phương pháp hiện ra, lại bị hắn loại bỏ từng cái sau khi phân tích. Cho
đến cuối cùng, đáy lòng Hứa Thanh quả quyết, hắn phất tay lấy ra một vật.
Đó là một ngọn lửa màu nâu!
Đó chính là vật tương tự với thần hỏa Tiểu Ảnh tạo thành sau khi cắn nuốt
cấm khu và vạn vật.
Lửa này rất kinh khủng, không dung trên đời, xuất hiện ở bên ngoài sẽ dẫn
động Thiên Lôi đánh xuống, muốn diệt nó đi.
Mà bên trong Cửu Lê cấm này, Thiên đạo cũng đều bị bài xích, cho nên sự
xuất hiện của nó vẫn chưa dẫn đến lôi đình, thế nhưng là sương mù xám xung
quanh này lại thật giống như bị kích thích, bỗng nhiên sôi trào.
Trong mơ hồ đó, vô số âm thanh xì xào bàn tán hội tụ một lần nữa, hình
thành tiếng gào thét, khuếch tán bát phương.
Đồng thời giữa lúc sương mù đang lăn lộn, rít gào lao đến chỗ Hứa Thanh
giống như dời núi lấp biển, bao phủ vòng khói của hắn, muốn xông vào, dập tắt
ngọn lửa này.
Phảng phất giữa bọn chúng, thủy hỏa bất dung.
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng lại, bấm niệm pháp quyết chỉ vào lư hương
thanh đồng, làm nó tăng tốc độ tiêu hao, tràn ra càng nhiều vòng khói, ngăn cản
sương mù trở nên cuồng bạo xung quanh.
“Sương mù xám nơi này phản ứng như vậy...”
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, một lần nữa cúi đầu nhìn nước bùn một
chút, rồi lại nhìn về phía ngọn lửa.
Ngọn lửa như vậy, hắn chỉ có ba cái.
Một cái dùng trên người Tịch Đông Tử, bây giờ còn thừa lại hai cái.
“Thử một chút!”
Hứa Thanh nheo mắt lại, không chút do dự, phất tay ném ngọn lửa màu nâu
này rơi vào trên mặt nước bùn. Khoảnh khắc ngọn lửa chạm vào, mảnh nước
bùn kia lại như hoa tuyết gặp nước nóng, mắt trần có thể thấy được đang tan rã!
Ngọn lửa vô cùng thuận lợi rơi xuống, một đường lặn xuống.
Những nơi đi qua, nước bùn tiếp tục tan rã, đồng thời sương mù xám vây
xung quanh vòng khói của Hứa Thanh và sương mù xám rời rạc trong bùn lập
tức bị hấp dẫn, dung nhập nước bùn từ bát phương, đi thẳng đến ngọn lửa.
Trong chớp mắt va chạm, giống như cùng diệt lửa, bao phủ nó, muốn dập tắt
nó.
Thế nhưng ngọn lửa này cực kỳ kinh người, cho dù xuất hiện dấu hiệu bị
dập tắt, nhưng tốc độ chìm xuống của nó không thay đổi chút nào. Một đường
này, chỉ cần là nước bùn tiếp xúc với nó cũng nhanh chóng tan rã.
Trăm trượng, ba trăm trượng, năm trăm trượng, bảy trăm trượng...
Càng nhiều sương mù đánh tới.
Quá trình này vòng đi vòng lại, mà lực bài xích tràn ra từ trong nước bùn
cũng cực kỳ to lớn, thậm chí vượt xa lúc Hứa Thanh và Tiểu Ảnh chìm xuống
trước đó.
Thế là ngọn lửa màu nâu kia cũng càng ngày càng ảm đạm, nhưng lực lượng
ẩn chứa bên trong nó vẫn chèo chống nó xuyên qua ngàn trượng!
Nhưng càng xuyên qua, những nơi đi qua, nước bùn cũng đang nhanh chóng
khép lại, càng ngày càng nhỏ.
Cuối cùng, ngọn lửa xuyên qua tầng nước bùn, đến trong động quật mà Tiểu
Ảnh truyền đến hình ảnh trước đó.
Khoảnh khắc nó xuất hiện, sương mù xám ẩn chứa trong động quật kia bỗng
nhiên bùng nổ, nhanh chóng xoắn tới.
Vô cùng vô tận sương mù xám kẻ trước ngã xuống cái sau xông lên, ngọn
lửa màu nâu kia lập tức dập tắt, tiêu tán.
Theo nó tan đi, nước bùn tan rã nó trong suốt một đường chìm xuống cũng
lập tức khép lại toàn bộ.
Một màn này, Hứa Thanh nhìn mà nét mặt nghiêm trọng.
Trong thời gian này, hắn nghĩ tới lấy ra một ngọn lửa cuối cùng, cũng từng
muốn triển khai Vớt Trăng Trong Giếng, nhưng làm như thế cuối cùng vẫn
không ổn thỏa, cơ hội sẽ rất ít, cho nên cuối cùng hắn vẫn lựa chọn quan sát.
Coi lần này như thăm dò.
Bây giờ đáp án đã có.
“Một ngọn lửa không phải không đủ, nhưng thiếu khuyết khâu tiếp sau, cho
nên khó mà kiên trì quá lâu, sẽ bị sương mù xám dập tắt.”
“Mặt khác, nước bùn bị tan rã này cũng khó có thể tiếp tục tồn tại.”
“Bây giờ sau khi ta tu chỉnh, trong thời gian ngắn Vớt Trăng Trong Giếng
còn có thể mở ra một lần, nhưng muốn triển khai lần thứ hai, còn cần thời gian
khôi phục thần hồn.”
Hứa Thanh trầm ngâm, bắt đầu suy nghĩ phương pháp ứng đối nhằm vào hai
điểm quan sát được này.
Một lát sau, hắn nhìn nước bùn.
Đối với việc làm thế nào khiến cho nước bùn chậm chạp khép lại sau khi tan
rã, đáy lòng hắn có đáp án.
“Lực lượng Nhật Quỹ dừng nó lại!”
Hứa Thanh nheo lại mắt. Việc này, sau khi trải qua nghịch chuyển thời gian
dưới nước bùn, hắn đã có niềm tin chắc chắn có thể thực hiện được. Như vậy,
bây giờ chỉ còn lại một vấn đề cuối cùng.
“Làm thế nào để ngọn lửa có thể thiêu đốt càng ngày càng mạnh!”
Hứa Thanh ngẩng đầu lên nhìn về phía lư hương, phất tay lấy ra một khối
huyết nhục Xích Mẫu.
“Huyết nhục Xích Mẫu có thể cung cấp chất đốt vì lư hương, như vậy trên
lý luận cũng có thể tăng thêm cho ngọn lửa màu nâu...”
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh thở sâu, lấy ra ngọn lửa màu nâu thứ ba, điều
khiển ngọn lửa này chậm rãi tới gần huyết nhục Xích Mẫu.
Trong quá trình này, biểu cảm của Hứa Thanh cực kỳ nghiêm trọng.
Đây là niềm hi vọng cuối cùng của hắn. Một khi thất bại, Hứa Thanh cũng
không có những biện pháp khác, chỉ có thể thử liều một lần, bộc phát tất cả
huyết nhục Xích Mẫu, nhìn xem có thể xông ra Cửu Lê cấm hay không.
Thế là, trong lúc hắn tập trung chú ý toàn bộ tinh thần, ngọn lửa và huyết
nhục Xích Mẫu tiếp xúc với nhau.
Ngay khi tiếp xúc, Hứa Thanh cũng đã chuẩn bị tốt cho chuyện ngoài ý
muốn, nhưng dường như vận may sau khi liên tiếp nghịch hướng, cuối cùng lần
này đã thiên vị hắn.