Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1972: Sương mù xám Cửu Lê (2)




Bản thể của Hứa Thanh hiện ra trên đầm lầy. Ngay khi sương mù nhanh

chóng xâm nhập, Độc Cấm khuếch tán ra trên người Hứa Thanh.

Có vị cách cao hơn cả Thần nguyên của Xích Mẫu, Độc Cấm rõ ràng chèo

chống được lâu hơn một chút, nhưng theo thời gian trôi qua, theo Hứa Thanh

càng ngày càng lo lắng trong lòng, lượng Độc Cấm cũng vẫn trở nên yếu đi.

Dưới sự trấn áp của sương mù nồng đậm này, Độc Cấm... Ngủ say.

Cùng yên lặng, còn có bí tàng của Hứa Thanh.

Từng cái dập tắt.

Ngay khi một tia lửa cuối cùng của hoả lò trong bí tàng dập tắt, sương mù

màu xám bỗng nhiên tràn ra cảm giác tham lam mãnh liệt, giống như một con

hung ma từ đầu đến cuối đều lượn lờ xung quanh, phát hiện được cơ hội, bỗng

nhiên đánh tới Hứa Thanh.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, một cái lư hương thanh đồng, xuất hiện trên

đỉnh đầu Hứa Thanh.

Màu sắc lư hương này tràn ngập cảm giác cổ xưa, tràn ra dao động kỳ dị,

bên trong có khói xanh chầm chậm dâng lên, cao chừng trăm trượng, lan ra ở

nơi cuối cùng, rồi rơi xuống như thác nước, hình thành từng vòng từng vòng

khói, bao phủ Hứa Thanh vào bên trong, ngăn cản sương mù xám xâm nhập.

Chính là bảo vật của vị tộc Bạch Trạch tên là Thiên Linh Tử bị Hứa Thanh

chém giết trên cấm sơn dự định thứ chín tại cấm khu ngày đó.

Vật này, lúc ấy ở trong tay Thiên Linh Tử từng đối kháng với Độc Cấm của

Hứa Thanh, làm Thiên Linh Tử thành công đạp lên núi thứ chín.

Bởi vậy có thể thấy được uy của nó.

Giờ phút này sau khi lấy ra, theo vòng khói bay xuống, tu vi và Thần

nguyên ngủ say trong thân thể Hứa Thanh, đều xuất hiện dấu hiệu khôi phục,

cái lồng này dường như ngăn cách với bên ngoài.

Dù loại cảm giác nhân quả liên lụy kia vẫn mãnh liệt, nhưng ở một mức độ

nhất định, cũng coi như áp lực cùng cấp cho Hứa Thanh.

Tuy nhiên... Hắn có thể cảm nhận được, lư hương này đã hao tổn nghiêm

trọng, vật hình thành vòng hương thưa thớt, cho nên thời gian kéo dài cũng

không được lâu lắm.

Bây giờ nó đang nhanh chóng bị xâm nhập, e là nhiều nhất một nén hương,

nó sẽ tiêu tán.

“Thời gian một nén hương này, có thể để cho Thần nguyên và tu vi của ta

khôi phục, nhưng cũng chỉ là chống đỡ thêm một lát mà thôi...”

Sắc mặt Hứa Thanh khó coi. Hắn ngóng nhìn xung quanh, dựa theo phán

đoán của hắn, thời khắc này cho dù mình không đi vào trung tâm của Cửu Lê,

nhưng cũng là chỗ sâu.

Một đường này, ngoài sương mù, không có bất cứ tồn tại nào hiện ra.

Chỉ có đầm lầy.

“Như vậy, xuống đầm lầy?”

Hứa Thanh cúi đầu, nhìn đầm lầy màu đen dưới chân. Sau khi suy tư hắn

không đích thân mạo muội đi thử, mà trầm thấp mở miệng.

“Tiểu Ảnh!”

Đầm lầy dưới chân Hứa Thanh xuất hiện một bóng tối, tràn ra dao động tâm

tình yếu ớt về phía hắn, càng bày ra hình dáng tràn đầy vết thương thiêu đốt.

Như đang nhắc nhở Hứa Thanh, nó bị thương.

Hứa Thanh bỏ qua.

“Đi xuống xem một chút đi.”

Tiểu Ảnh tủi thân, nhưng kinh nghiệm bị trấn áp nhiều năm qua khiến cho

nó chỉ có thể ngầm thừa nhận sự an bài của vận mệnh, lóe lên, chìm vào trong

nước bùn, lan tràn vào phía trong.

Vừa mới chìm xuống không đến ba trượng, nó đã bắt đầu vặn vẹo kịch liệt,

truyền lại âm thanh kêu rên, thân thể bóng tối cũng đều xuất hiện dấu hiệu tiêu

tán.

“Đau nhức... Mục nát... Tan... Sợ...”

Hứa Thanh không vì thế mà thay đổi, tiếp tục cảm giác.

Mắt thấy Hứa Thanh không để ý đến mình, Tiểu Ảnh càng tủi thân, chịu

đựng loại cảm giác tiêu tán kia, nó tiếp tục lan tràn xuống phía dưới.

Rất nhanh, mười trượng, năm mươi trượng, cho đến một trăm trượng.

Tất cả khu vực, đều là nước bùn.

Mà ở vị trí này, cảm giác tiêu tán trên thân Tiểu Ảnh càng rõ ràng mãnh liệt,

khiến cho nó không nhịn được tràn ra dao động tâm tình cầu xin tha thứ lần nữa.

“Tiếp... Chết... Sợ... Cầu...”

Hứa Thanh trầm ngâm, rồi mở miệng.

“Nếu ta chết ở chỗ này, ngươi cũng sẽ chết, mà nếu ngươi mang về một chút

thời cơ cho ta, ta hứa hẹn sau khi ngươi chết, sẽ nghĩ biện pháp sống lại ngươi.”

Âm thanh này lộ ra sự kiên định. Sau khi Tiểu Ảnh cảm giác được, thân thể

nó run rẩy, chớp mắt tiếp theo liền bùng nổ, hình thành chấn động càng lớn hơn,

tiếp tục tràn xuống phía dưới.

Trăm trượng, ba trăm trượng, năm trăm trượng...

Lực tiêu tán tăng lên, âm thanh kêu rên thê lương, thân thể Tiểu Ảnh không

ngừng tan nát, cuối cùng vỡ thành mảnh nhỏ, hóa thành mấy chục sợi. Trong đó

có một sợi trở về, toàn bộ chỗ còn sót lại hướng về chỗ càng sâu, lấy phương

thức gần như tự sát, lan tràn đến cực hạn.

Từng cái bóng này sụp đổ, một phần tiêu tán, mà phần còn sót lại lại chia ra

thành mấy chục sợi, như một cái lưới lớn, tiếp tục hướng về chỗ càng sâu.

Tiếng kêu rên liên tục, thời khắc tan nát. Cho đến khi hơn mười nhịp thở trôi

qua, sau khi Tiểu Ảnh phân liệt mấy chục lần, hình thành mấy trăm sợi bóng,

cuối cùng có một sợi bóng chui vào đến chiều sâu ngàn trượng.

Trong khoảnh khác tiêu tán ở đó, nó thành công truyền về một hình ảnh,

chiếu vào trong đầu Hứa Thanh.

Trong nháy mắt nhìn thấy hình ảnh này, toàn thân Hứa Thanh chấn động.

Hắn thở dồn dập, nét mặt biến đổi.

“Đây là...”

Thông qua hình ảnh Tiểu Ảnh chiếu vào trong đầu Hứa Thanh, rõ ràng là

một màn làm hắn chấn động không gì sánh nổi.

Phía dưới ngàn trượng nước bùn này, tồn tại một địa quật mênh mông phạm

vi kinh người.

Đối với địa quật này, nước bùn chính là bầu trời nơi đây, mà bản thân địa

quật này giống như là một thế giới đơn độc bị ngăn cách.

Còn mặt đất của thế giới này, là hư vô đen kịt một màu, có thể thấy được vô

số sương mù màu xám tràn ra từ trong hư vô, từng sợi lượn lờ bên trong thế giới

này.

Nhưng những thứ này, còn không phải ngọn nguồn làm Hứa Thanh rung

động.

Thứ làm hắn rung động là bên trong thế giới này, nổi lơ lửng một tòa điện

thờ khổng lồ!

Kích cỡ của điện thờ này chiếm cứ một phần mười của mảnh thế giới đó,

hình chữ nhật, thoạt nhìn giống như quan tài dựng thẳng giữa không trung.