Là đang nói cho Tịch Đông Tử, mình có đòn sát thủ đồng quy vu tận với
hắn.
Vì, khiến trong lòng đối phương, dâng lên chút lo lắng.
Lo lắng này sẽ quyết định lực lượng truy kích của đối phương.
Giờ phút này mắt thấy hữu hiệu, Hứa Thanh mặt không biểu cảm, treo mặt
trời viễn cổ lên người, vừa lui lại, vừa bóp mạnh thần hồn nắm trong tay phải.
Thần hồn này, sau khi bị Hứa Thanh vớt ra, từ đầu đến cuối vẫn bị hắn nắm
thật chặt trong tay, mà chưa lập tức diệt đi, bởi vì đây cũng là đòn sát thủ của
hắn.
Giờ phút này theo hắn bóp mạnh, thân thể Tịch Đông Tử chấn động, nỗi đau
đớn mãnh liệt bùng nổ, tu vi cũng đều hỗn loạn.
Trong chớp mắt tiếp theo, cái bóng và lão tổ Kim Cương Tông đồng thời
xuất hiện, theo Tử Nguyệt trở về, đánh lên Tịch Đông Tử.
Mà Hứa Thanh không giảm tốc độ, vẫn bỏ chạy như cũ, một đường chạy về
phía trước.
Tịch Đông Tử thầm bực bội trong lòng, sát ý càng mạnh, một tay phất lên,
cái bóng cũng thế, lão tổ Kim Cương Tông cũng vậy, toàn bộ bị bay ngược. Hắn
càng lóe lên, tránh đi Tử Nguyệt tới gần, tiếp tục truy kích.
Nhưng đuổi theo chỉ mấy chục giây, mắt thấy sắp đuổi kịp Hứa Thanh, Hứa
Thanh lại lần nữa dùng sức bóp thần hồn trong tay phải, làm thần hồn xuất hiện
điềm báo vỡ vụn.
Sự đau đớn bùng nổ trong hồn của Tịch Đông Tử.
Tiếng gào thét của Tịch Đông Tử càng thê lương hơn. Hắn đang muốn xuất
thủ, hai mắt Hứa Thanh chợt đen nhánh, rồi bỗng nhiên quay đầu, sương mù
Độc Cấm bỗng xuất hiện, lan tràn về sau, bao phủ Tịch Đông Tử, toàn diện ăn
mòn.
Sau đó lấy ra một lệnh bài, truyền ra thần niệm.
“Bệ hạ, đồ ăn đến rồi.”
Nói xong, Hứa Thanh ném ra lệnh bài, kích hoạt nó.
Nhưng một khắc sau, lệnh bài lại bay về, trở về trong tay Hứa Thanh, đồng
thời truyền đến một dao động.
“Xương cốt thần tử vong, không ăn, ta muốn ăn sống!”
Hứa Thanh nhíu mày, lại bỏ chạy một lần nữa.
Một lát sau, bóng dáng Tịch Đông Tử lại đuổi theo một lần nữa, vừa muốn
xuất thủ, Hứa Thanh tiếp tục dùng sức bóp thần hồn trong tay phải, đồng thời
miệng hắn truyền ra âm thanh trầm thấp.
“Thiên địa giới này, có thể nhìn thành một giếng...”
Thiên địa hư vô, xuất hiện sóng nước.
Tịch Đông Tử bản năng dừng lại, nhưng chớp mắt tiếp theo, không có bất
cứ tình huống gì xuất hiện, sóng nước tan đi.
Hứa Thanh, không cách nào triển khai hai lần Vớt Trăng Trong Giếng trong
khoảng thời gian ngắn, mở miệng cũng chỉ là hù dọa mà thôi. Mượn thời gian
Tịch Đông Tử dừng lại, hắn đã dốc sức bay ra càng xa, đồng thời không ngừng
bóp thần hồn trong tay.
Cả người Tịch Đông Tử đã sắp điên cuồng hơn, toàn thân bùng nổ huyết
quang, vừa muốn truy kích một lần nữa, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, xung
quanh bỗng dâng lên từng tòa lồng giam, chính là Đinh 132.
Hứa Thanh hiểu rõ nhân tính, biết khi một người đầu tiên là cảnh giác, sau
đó phát hiện là giả, cũng thường thường là thời khắc buông lỏng theo bản năng.
Nhất là nỗi đau đớn linh hồn kéo dài, lại càng dễ khiến người ta điên cuồng mất
lý trí.
Lúc này, lại dùng ra thủ đoạn, sẽ sinh ra hiệu quả kỳ diệu ở mức độ lớn nhất.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó Hứa Thanh không bóp chặt thần
hồn, đau đớn một lần đương nhiên không bằng thống khổ liên tục, nhưng không
thể sử dụng nhiều lần. Việc này sẽ sinh ra cảm giác thích ứng đối với đau đớn,
cho nên phương pháp tốt nhất chính là cứ tiếp tục trước, rồi mới lại bùng nổ một
lần nữa tại thời khắc mấu chốt.
Sự thật đúng là như thế, Đinh 132, ầm ầm giáng lâm, bao phủ Tịch Đông
Tử.
Cùng lúc đó, Hứa Thanh cấp tốc bỏ chạy, không quay đầu lại, tay phải dốc
hết sức mà bóp, ầm một tiếng, thần hồn trong tay triệt để bị bóp nát.
Thần hồn vỡ vụn, tổn thương tính một lần bùng nổ.
Thần bài trong đó rơi vào trong tay Hứa Thanh. Sau khi bị Thần nguyên
trong cơ thể hắn bao phủ, Hứa Thanh nhẫn nhịn thương tích, đi về phương
hướng Cửu Lê cấm với tốc độ cao nhất.
Một lát sau, khi bóng dáng Hứa Thanh biến mất ở chân trời, trong Đinh 132
truyền đến tiếng kêu rên phạm nhân, lao ngục sụp đổ, chia năm xẻ bảy. Bóng
dáng tóc tai bù xù của Tịch Đông Tử, kéo một ngón tay to lớn xông ra từ bên
trong.
Biểu cảm của hắn dữ tợn, tràn đầy đau đớn. Tổn thương do thần hồn vỡ vụn
mang tới, khiến hắn đau nhức kịch liệt, khó mà nhịn nổi.
Mà ngón tay kia cũng run rẩy, gương mặt huyễn hóa ra trên đó lộ ra vẻ
hoảng sợ, truyền ra tiếng cầu xin tha thứ.
“Đừng giết ta, ta là bị ép, ta giúp ngươi, ta cũng đã sớm muốn giết chết tên
sát tinh kia rồi, chúng ta cùng nhau, mục tiêu của chúng ta là nhất trí!!”
“Ngậm miệng!”
Tịch Đông Tử gầm nhẹ, sát ý vào lúc này càng mãnh liệt hơn, bỗng nhiên
truy kích về hướng Hứa Thanh trốn đi.
Giữa không trung, Hứa Thanh triển khai tốc độ cao nhất, bay nhanh về phía
trước.
Bên trong Sơn Hải đại vực, dị chất quá nồng đậm, lại có phong ấn đến từ ba
vị thần Viêm Nguyệt bao phủ, cho nên thuật pháp na di trên phạm vi lớn khó mà
triển khai, một vài vật truyền tống cũng mất đi tác dụng.
Dù như thế, nhưng mượn mấy lần xuất thủ trước đó quấy nhiễu, Hứa Thanh
vẫn tranh thủ được một thời gian nhất định, kéo ra khoảng cách giữa hai bên.
Thế nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ.
Cho dù là lão tổ Kim Cương Tông bị thương, hay Tiểu Ảnh ảm đạm, lại
hoặc là thương tích của bản thân hắn đều ở một điểm giới hạn. Tiếp tục kéo dài
thì rất bất lợi.
Mặt khác chính là Đinh 132.
Hứa Thanh híp mắt lại, Đinh 132 là thuật thần thông, đương nhiên sẽ không
biến mất, dù không thể tránh được sụp đổ, nhưng chỉ cần có thể tranh thủ thời
gian, cũng coi như đáng giá.
Đối với hắn, chỉ cần uẩn dưỡng một chút thời gian, là có thể lại hình thành
một lồng giam Đinh 132 lần nữa.
Dù sao quyền hành vận rủi nhìn như đến từ ngón tay Thần Linh, nhưng đã
sớm bị Hứa Thanh nắm giữ, mà lãng quên là bởi vì khí vận dung nhập tạo
thành.
“Duy chỉ đáng tiếc là ngón tay và phạm nhân kia đều không còn, cần đi
giam giữ một lần nữa.”