Chỉ cần lại động một chút, thì bọn họ sẽ bị xuyên thấu mi tâm trong nháy
mắt.
Thế là, mỗi người bọn họ dừng lại, kinh hãi nhìn Hứa Thanh đi mà quay lại.
“Người khác trông thấy ta, cúi đầu cũng có thể hiểu được, nhưng tộc Ách Ti
ngươi đến bái ta, thì có hơi kỳ quái, nhất là ngươi... Ánh mắt không đúng lắm,
mà ta nhớ ta từng gặp ngươi, trước đó ngươi còn từng khiêu chiến ta.”
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
Sự thật cũng đúng là như thế. Hứa Thanh với tâm tư kín đáo, trước đó dù rời
đi, nhưng một điểm đáng ngờ nho nhỏ vẫn làm hắn dâng lên cảnh giác, thế là
trở về nhìn một chút.
Kết quả nhìn thấy một cảnh đối phương muốn truyền âm.
“Nói, ngươi muốn truyền lời cho ai.” Hứa Thanh thản nhiên mở miệng.
Tộc Ách Ti kia lộ ra sự kinh hoảng trong mắt. Hắn vừa muốn nói chuyện,
nhưng vị tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên trong đám tu sĩ lui lại đến
cách đó không xa, bỗng nhiên mở miệng.
“Hứa đạo hữu, ta cho ngươi biết!”
“Năm ngày trước, Tịch Đông Tử lan truyền tin tức ra ngoài, tìm kiếm tung
tích của ngươi, để tất cả người nhìn thấy báo cho hắn...”
“Tu sĩ tộc Ách Ti này, chắc hẳn chính là vì nguyên do ấy, mới muốn truyền
âm.”
Tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên này là người thông minh. Hắn
không muốn bị tu sĩ tộc Ách Ti tự muốn chết này liên lụy, cũng biết được Hứa
Thanh giết chóc quả quyết, cho nên hắn hiểu được, nếu tu sĩ tộc Ách Ti kia chủ
động nói ra đáp án, thì sinh tử của mình sẽ bị quyết định bởi một ý niệm của
Hứa Thanh.
Nếu mình nói ra trước, khả năng sống sót này sẽ phóng đại.
Tu sĩ khác cũng phản ứng kịp, dồn dập mở miệng.
Hứa Thanh nhìn tu sĩ tộc Ách Ti trong tay, chú ý tới khí tức hoảng loạn của
đối phương, đáy lòng cũng có đáp án. Hắn bóp chặt tay phải, một tiếng răng rắc
vang lên, đã đánh tan đối phương đến hình thần đều diệt.
Cùng lúc đó, mấy vị khác cũng chấn động tâm thần, ai nầy đều im tiếng, run
như cầy sấy nhìn về phía Hứa Thanh.
Ánh mắt Hứa Thanh đảo qua trên người bọn họ, Độc Cấm tràn ra, rồi tự
gieo vào mỗi người.
Mấy vị này có cảm giác được, sắc mặt trắng bệch.
“Nếu không khai dối, khi vòng thứ hai kết thúc, đến tìm Hứa mỗ giải độc.”
Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng, thân thể lóe lên, dã biến mất không còn
tăm hơi.
Đám tu sĩ giữa không trung, bao gồm cả vị bản tộc Viêm Nguyệt Huyền
Thiên kia đều im lặng, nhưng không còn lựa chọn nào khác, thế là đều yên lặng
rời đi trong đắng chát.
Cho đến khi bọn họ đi xa, bóng dáng Hứa Thanh hiện ra từ bên cạnh, mày
nhăn lại.
“Tịch Đông Tử?”
Đối với Tịch Đông Tử này, Hứa Thanh dù chưa thấy tận mắt, nhưng thông
qua lời giới thiệu của Đại hoàng tử, vẫn có một chút hiểu biết về tu sĩ này.
“Đứng thứ hai trong danh sách của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc!”
Nét mặt Hứa Thanh trở nên nghiêm nghị. Phàm Thế Song đứng thứ ba trong
danh sách, hắn đã cảm giác mình nếu dốc hết sức chiến một trận, thắng bại hẳn
là sàn sàn như nhau.
Thế nhưng loại chém giết như vậy, cũng nhất định sẽ tiêu hao bản thân cực
lớn, sau đó cần một khoảng thời gian tương đối dài để hồi phục, không có lợi
trong vòng đi săn thứ hai này.
Cho dù có thủy tinh màu tím khôi phục thương tích, nhưng lượng Thần
nguyên tiêu hao và sợi hồn tổn thất, sẽ cần thời gian dài dằng dặc để bổ sung.
Mà Tịch Đông Tử này giao thủ với Phàm Thế Song ba lần, mà nhiều lần đều
nhẹ nhõm thắng được. Hứa Thanh hồi ức thẻ ngọc mình đã xem, biết một trận
chiến cuối cùng của hai vị này, nếu không phải Tịch Đông Tử bị Viêm Huyền
Tử quấy nhiễu, thậm chí đã có thể chém giết Phàm Thế Song.
Sức chiến đấu như vậy, Hứa Thanh biết rõ trong lòng, mình không phải là
đối thủ của hắn.
Cuối cùng, vẫn là nội tình tương đối không đủ.
Còn về tin tức đối phương lan ra, nguyên do tìm kiếm hành tung của mình,
những điều này không quan trọng. Sự thật đã là như thế, có quá nhiều nguyên
nhân có thể bị suy đoán ra.
Cho nên sau khi trầm ngâm, bóng dáng đi về phía trước của Hứa Thanh
càng ẩn nấp hơn, đáy lòng cũng cảnh giác vô cùng.
Hắn không muốn gặp người này trước khi chưa thu hoạch được hung thú
cho vòng thứ hai, sinh tử giao chiến là một nguyên nhân, kế hoạch của bản thân
bị cắt ngang là hai.
“Nơi này cách nơi ta cần đến còn có lộ trình mười ngày...”
Bên trong rừng mưa, Hứa Thanh thì thào dưới đáy lòng, đi xuyên qua.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, rất nhanh lại đã qua năm ngày.
Trong năm ngày này, Hứa Thanh cố gắng hết sức ẩn giấu tung tích, cho dù
gặp được bất cứ tu sĩ Viêm Nguyệt nào, hắn đều tránh ra thật xa, không đi tới
gần, hoặc là ẩn nấp chờ đợi đối phương rời đi lại xuất hiện.
Nhưng một số thời khắc, sự tình phát triển không phải lấy ý chí của Hứa
Thanh làm trung tâm. Trong mảnh Sơn Hải đại vực này ngoài tu sĩ ra, vẫn tồn
tại rất nhiều hung thú và quỷ dị có thực lực kinh khủng.
Cái sau, Hứa Thanh có cái bóng, có thể tránh né và uy hiếp ở một mức độ
nhất định, nhưng cái trước... Thì phải nhìn vận may.
Mà vận may của hắn cũng không có khả năng vẫn luôn tăng vọt, thế là vào
ngày thứ năm này, ở nơi giao giới của khu thượng và khu hạ của Sơn Hải đại
vực này, khu vực tới gần Cửu Lê cấm, Hứa Thanh gặp một đám sơn tước xé gió
bay qua trên bầu trời.
Sau khi nhìn thấy, Hứa Thanh không chút chần chờ, cấp tốc tránh đi.
Cái gọi là sơn tước, là chim cõng núi.
Hình thái của nó to lớn, thích cõng núi mà bay, cho nên trong mắt tu sĩ, thứ
thường thường sẽ nhìn thấy đầu tiên chính là ngọn núi xé gió bay trên trời,
giống như tu sĩ cõng núi ở vòng thứ nhất.
Hơn nữa, loại hung tước này quần cư, mỗi lần ra ngoài đi săn, đều đi thành
đàn liên miên.
Khí thế tăng vọt, sức chiến đấu kinh người, trong tộc quần đi ra ngoài
thường thường không có con non, đều là thể thành niên. Sức chiến đấu của
chúng ở cấp độ Quy Hư, yếu thì như Quy Hư tầng một, cực hạn có thể lên tới
trình độ Quy Hư đại viên mãn.