Giờ phút này theo hắn tiến lên, những huyết ảnh xung quanh hắn đều khom
người, có một số tiêu tán, đưa tin tức này cho bên ngoài.
Về huyết ảnh còn sót lại, thì theo hắn cùng nhau đi xa.
Cùng lúc đó, cũng trong khu thượng của Sơn Hải đại vực này, trong rừng
mưa tới gần khu vực trung tâm của đại vực, bóng dáng Hứa Thanh đang ẩn nấp
đi về phía trước.
Hắn rất cẩn thận, không tràn ra bất cứ khí tức gì, mà rừng mưa và dị chất
nơi này cũng làm cho Hứa Thanh cảm thấy rất quen thuộc.
Hắn thích hoàn cảnh như vậy.
Lần truyền tống này, Đội trưởng vẫn chưa ở bên cạnh hắn, nhưng Hứa
Thanh cũng không lo lắng về Đội trưởng.
Dựa theo sự hiểu rõ của hắn đối với Đội trưởng, đối phương nhất định có
biện pháp tiến vào Sơn Hải đại vực.
“Mặc dù đại sư huynh từng nói chuẩn bị Sơn Xi cho ta... Nhưng cũng không
thể hoàn toàn đặt hi vọng lên người Đội trưởng.”
Hứa Thanh trầm ngâm, đầu tiên, Cửu Lê cấm, nằm khu vực trung tâm khu
thượng, hắn đã từ bỏ.
Loại Thánh thú Viêm Nguyệt trong truyền thuyết này, nếu chưa hề có người
có thể thu phục thành công, Hứa Thanh cũng không cho rằng mình chính là
người đặc thù đó.
Cho nên so với lãng phí thời gian cho Cửu Lê, không bằng đi tìm con khác.
“Vẫn là Sơn Xi như cũ!”
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra một vệt u ám. Lựa chọn này, có thể làm hắn và
Đội trưởng mau chóng tụ hợp, đồng thời cũng có thể tăng tỷ lệ thu hoạch được
Sơn Xi.
Thế là đầu óc hắn hiện lên miêu tả về khu vực hoạt động của Sơn Xi trong
thẻ ngọ mình đã xem.
“Tại hướng tây bắc của khu hạ.”
“Như vậy đầu tiên, phải phân biệt xem nơi này thuộc về khu vực nào trước
đã.”
Thân thể Hứa Thanh lóe lên, có tốc độ thêm vào, nháy mắt đã biến mất
trong rừng mưa.
Thời gian trôi qua, ba ngày đi qua, lợi dụng nơi các hung thú khác nhau nghỉ
lại, Hứa Thanh đang quan sát. Thông qua một vài hung thú gặp phải trên đường,
hắn đại khái đã xác định được vị trí của mình.
Sau khi có phương hướng, tốc độ của hắn càng nhanh, đi về phía vùng ở
giữa khu thượng và khu hạ.
“Theo theo tốc độ này, năm ngày sau ta sẽ đến vùng ở giữa, vòng qua từ
biên giới Cửu Lê cấm tiến về nơi ở của Sơn Xi, ước chừng hết thảy thời gian
mất khoảng nửa tháng.”
“Mặt khác, bên trong Sơn Hải đại vực này, giết chóc và cạnh tranh cũng
càng trực tiếp... Nhất là vị Phàm Thế Song kia!”
Sắc mặt Hứa Thanh âm trầm, trước đó nếu không phải vòng thứ hai mở ra
sớm, cuộc chém giết giữa hắn và Phàm Thế Song sẽ hết sức căng thẳng.
Mà đối với Phàm Thế Song, Hứa Thanh rất cảnh giác. Trong những đối thủ
hắn gặp phải đời này, người hắn không nắm chắc tất thắng không nhiều, Phàm
Thế Song xem như một trong số đó.
Mang sự cảnh giác như vậy, Hứa Thanh vẫn chưa lựa chọn bay nhanh trên
bầu trời, mà là đi một đường về phía trước trong rừng mưa này, mượn hoàn
cảnh rừng mưa che giấu tung tích.
Đồng thời hắn thả ra lão tổ Kim Cương Tông, bay xung quanh, tìm kiếm
trước.
Cứ như vậy, năm ngày trôi qua.
Trong năm ngày này, hắn trông thấy một vài tu sĩ tham dự cuộc đi săn lớn
vòng thứ hai. Bên trong có một vài kẻ, Hứa Thanh có ấn tượng, vì đã từng khiêu
chiến chính mình.
Thế nhưng trước mắt, Hứa Thanh cũng không có tâm tình để ý đến nhiều,
chưa chờ đối phương phát hiện ra, hắn đã rời đi.
Đồng thời, trên không rừng mưa này, hắn cũng gặp phải không ít hung thú,
cho dù nghỉ lại ở trên nhánh cây, hay là ẩn nấp trong bùn, đếm mãi không hết.
Càng có một vài con hình dạng quỷ dị, chẳng hạn như có dãy núi đột nhiên
rung động, đột ngột mọc lên từ mặt đất, rồi mọc ra vô số cánh tay, hóa thành
người khổng lồ nhanh chân nện bước qua trước mặt Hứa Thanh.
Ví dụ như mặt trời mọc ra chân, có lớn có nhỏ, nắm tay nhau mà chạy.
Lại như con rết to lớn hát ca, và cây nấm nhảy nhót đi theo sau khi trông
thấy Hứa Thanh.
Còn có quỷ dị trông như đại thụ, nhưng trên thực tế lại là cái mũi, thân thể
ngủ say trong mặt đất.
Thậm chí ngay cả gió đi ra, cũng đều làm Hứa Thanh ngưng lại hai mắt, gió
kia... Nhìn như vô hình, nhưng lại là thực chất, chẳng qua là trong suốt thôi.
Nếu không phải cảm giác của Hứa Thanh nhạy cảm, e là không quan sát
được, sẽ trực tiếp đụng vào.
Còn vô số quỷ dị si mị võng lượng, đầu lâu bay múa, hài cốt đi lại, cùng
tiếng ca mà những nơi đi qua, hết thảy băng hàn.
Hữu hình, vô hình.
Mang đến cho Hứa Thanh cảm giác, Sơn Hải đại vực giống như một dị giới,
năng lực và hình dáng của rất nhiều hung thú đều phá vỡ nhận thức.
Cự thú không đầu, tóc dài bay múa trong nước bùn, cùng từng tòa Thần
cung tàn tạ nhưng lại rỉ ra khí tức nguy hiểm, càng có một vài người khô không
mặt cõng bia đá.
Giống như lúc này, Hứa Thanh bay vọt vào một mảnh biển hoa trong rừng
mưa.
Mảnh biển hoa này đủ mọi màu sắc, di động trên mặt đất, hình thành gợn
sóng. Những nơi đi qua, hết thảy cỏ cây, hết thảy hung thú đều bị dìm ngập cắn
nuốt, trở thành một bộ phận của biển hoa.
Mà cẩn thận nhìn lại, có thể nhìn thấy cái gọi là biển hoa này, trên thực tế là
biến thành từ những con cóc màu sắc rực rỡ. Mỗi một lần bọn chúng nhảy vọt,
đều là ngọn nguồn nổi sóng chập trùng.
Nhưng đây không phải chỗ đáng sợ của nó, chỗ kinh khủng nhất của mảnh
biển hoa này là một bức tượng thần tàn tạ bị vô số con cóc chở đi ở trung tâm
của nó.
Bức tượng thần kia lộ ngực, là hình dáng nam tính, mọc ra bốn cái đầu, toàn
bộ đều nhắm hai mắt lại, một tay ôm một đứa bé trong lòng, một tay khác thì
chống cằm.
Từng đợt tiếng lẩm bẩm rất nhỏ truyền ra theo biển hoa di động.
Mà chỗ tàn tạ của nó là thân thể chỉ có một nửa, mà bốn cái đầu đều có chỗ
thiếu hụt riêng, nhất là hài nhi trong lòng nó lại càng như vậy.
Hứa Thanh nhìn thấy từ xa, tâm thần ngưng lại. Đây là bức tượng thần thứ
mười bảy hắn nhìn thấy trong năm ngày qua. Mỗi một bức đều khác nhau,
nhưng đều mang đến cho hắn một cảm giác, là tồn tại nguy hiểm.