Cho nên, mấy ngày này, hắn không tiếp tục suy tư nữa, mà lựa chọn hình
thái Tử Chủ làm hình thái thần linh thứ tư cố hóa của chính mình.
Hình thái này vừa xuất hiện, thật giống như Thần linh giáng lâm, thiên địa
biến sắc, gió nổi mây phun.
Đây là biểu hiện mạnh nhất của Hứa Thanh bây giờ, một thân dao động Quy
Hư tầng bốn nồng đậm kia đẩy sức chiến đấu của Hứa Thanh lên đến cực hạn
của hắn.
Mà giờ khắc này, tất cả tu sĩ trong ba tòa Thánh thành đều chấn động tâm
thần, cho dù là những cường giả thế hệ trước của Viêm Nguyệt, ai ai cũng đều
lộ ra ánh sáng kì dị trong mắt.
Đối với những cường giả thế hệ trước này, điều bọn họ để ý không phải sức
chiến đấu của Hứa Thanh, mà là tiềm chất Thần linh này.
Mô phỏng hóa thân Thần linh giống như một cái kính lúp, có thể phóng đại
sức chiến đấu cơ sở của tu sĩ trên phạm vi lớn, loại bản lãnh này mới là thứ làm
bọn họ nhìn chăm chú.
Nhưng Hứa Thanh vẫn cảm thấy đáng tiếc dưới đáy lòng, hắn cảm thụ trạng
thái của mình giờ phút này, rất rõ ràng bây giờ bản thân vẫn cách lực lượng Quy
Hư đại viên mãn nửa bước.
Đây là bởi vì cơ sở còn chưa đủ.
Bí tàng, cuối cùng vẫn thiếu một tòa.
Thứ này cần thời gian để uẩn dưỡng, mới có thể hóa hình thái Tử Chủ thành
thần tàng, trở thành ngũ tạng đại viên mãn chân chính, từ đó biểu hiện ra sức
chiến đấu mạnh hơn.
Bình thường mà nói, là thần tàng xuất hiện trước, rồi sau đó mới có thể hiện
ra hình thái thần linh, sở dĩ Hứa Thanh có thể làm trái lại, là bởi vì trường phái
Dị Tiên.
Còn nữa, do là Thiên đạo thiếu khuyết, khiến cho Hứa Thanh có chênh lệch
rất lớn với tu sĩ Quy Hư trên pháp tắc cùng quy tắc, chẳng qua là nhi tử Thiên
đạo tồn tại, khiến cho hắn có thể không nhìn lực quy tắc của quân địch mà thôi.
“Nhưng lấy Thần linh thuật, chiến một trận cùng hai vị này, đã đủ rồi.”
Hứa Thanh nâng tay phải lên, chỉ về vị tu sĩ tộc Ách Ti đang bấm niệm pháp
quyết nơi xa kia.
Ngay lập tức, màn trời trên đỉnh đầu tu sĩ tộc Ách Ti kia biến hóa, hư ảnh
Đinh 132 lấp lánh mà ra, giáng lâm xuống vị tu sĩ này.
Tia sắc lạnh chợt lóe lên trong mắt tu sĩ Ách Ti này, hắn cười lạnh một tiếng.
Đối với thủ đoạn của Hứa Thanh, hắn đã sớm thăm dò từ từng con đường,
nhất là Đinh 132 này, càng là trọng điểm chú ý của hắn. Thế là giờ phút này hắn
không có bất cứ bối rối nào, ngẩng đầu lên giữa lúc bấm niệm pháp quyết.
Đồ đằng tràn ngập cao thấp toàn thân hắn cấp tốc lấp lánh, toàn bộ chảy
xuôi như sống dậy, tràn vào trong miệng tu sĩ Ách Ti này, bị hắn nuốt vào, rồi
phun ra sáu chữ.
“Nơi đây, phong không, toái diệt!”
Phong bế bầu trời không cho phép xuất hiện, đánh sập hư vô, diệt vong cấm
chế!
Sáu chữ này giống như lệnh trói buộc, Đinh 132 giữa không trung bỗng
nhiên dừng lại, không cách nào hình thành giữa không trung. Hư vô nơi này
không cho phép phong ấn xuất hiện.
Rồi hư vô lại sụp đổ ra, chia năm xẻ bảy trong lúc rung động.
Bên trong Thánh thành, Đại hoàng tử một mực chú ý một trận chiến này,
mắt thấy như vậy, trong lòng hắn dâng lên lo lắng.
Nhưng bên trong Thánh thành có một tu sĩ khác, giờ phút này đang ngồi
trên một mái hiên, vừa uống rượu vừa nhìn chăm chú chiến trường. Bên cạnh
hắn còn có chín hư ảnh vờn quanh, cùng đi quan sát.
Nhìn Đinh 132 xuất hiện, nhìn tu sĩ Ách Ti kia cấm phong ấn, hắn cười một
tiếng nhạo báng.
“Lão tử đều ngã ở bên trong, ngươi còn muốn đi phong không, thật sự cho
rằng Hứa Thanh kia sẽ không cải tiến nha, buồn cười buồn cười.”
“Thậm chí ta còn hoài nghi, thủ đoạn phong ấn của tên Hứa Thanh kia vốn
cũng không phải từ trên trời giáng xuống, thằng này âm hiểm vô cùng, không
chừng đây chính là sơ hở hắn chủ động lộ ra.”
Gần như trong nháy mắt lời nói này của hắn vang lên, hư vô xung quanh vị
tu sĩ tộc Ách Ti kia vặn vẹo, lại có từng lồng giam đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Đinh 132 vừa sụp đổ trên màn trời, nháy mắt dựng lên trong ánh trăng xung
quanh tu sĩ tộc Ách Ti này!
Nơi ánh trăng chiếu đến, từ không tới có.
Phong ấn không trung mất đi hiệu lực.
“Không phải chứ, thật là như vậy luôn!”
Thác Thạch Sơn phun ra rượu từ trong miệng.
Cùng lúc đó, Hứa Thanh đứng giữa thiên địa chỉ xuống ngón tay thứ hai
hướng về vị tu sĩ trung niên tộc Bạch Trạch đang cấp tốc đến, đã tiếp cận trong
vòng mười trượng.
Trong chốc lát, ánh sáng tím vô tận tràn ra từ trên người, từ toàn thân Hứa
Thanh, từ Tử Nguyệt, hình thành một biển ánh sáng, trực tiếp bao phủ tu sĩ
Bạch Trạch.
Toàn thân tu sĩ Bạch Trạch này chấn động, khí huyết cả người sôi trào. Hắn
định đối kháng, nhưng chớp mắt tiếp theo đã phun ra máu tươi, huyết dịch mất
khống chế mà nghịch chuyển, thân thể như bị năm tháng tẩy rửa, bắt đầu già
yếu.
Còn có sự ăn mòn xuất hiện, đó là Độc Cấm trong ánh trăng bùng nổ.
Mà kinh khủng nhất là Hứa Thanh giờ phút này nhắm mắt lại, nâng lên
ngón tay hóa thành bàn tay, nhẹ nhàng vung lên, trên thân tu sĩ Bạch Trạch kia
lập tức xuất hiện bóng chồng.
Quá khứ của hắn, tương lai của hắn, hết thảy của hắn đều nổi lên trong đó.
Trong đó bao gồm cả quá khứ của hắn, cũng bao gồm tương lai chết đi của
hắn, mà trong vô số tấm hình tử vong kia, có một hình ảnh thân tử đạo tiêu bị
một luồng lực lớn dẫn dắt, đang nhanh chóng rõ ràng, muốn lấy đó thay thế hiện
tại.
Nguy cơ sinh tử mãnh liệt khiến cho tu sĩ Bạch Trạch này phát ra tiếng gào
thét, tu vi thiêu đốt, thần thông bùng nổ, càng có thế giới hư ảo Quy Hư của hắn
cùng nhau giáng lâm.
Hắn đối kháng với Hứa Thanh, đồng thời trong mắt lộ ra sát ý, sát khí
khuếch tán, lại có thiên quân vạn mã xông ra từ trong Đại thế giới hư ảo của
hắn, lao thẳng đến Hứa Thanh.
Hứa Thanh bất động, bóng dáng cúng bái hắn trong Tử Nguyệt càng ngày
càng thành kính, lời cẩu nguyện càng sục sôi.