Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1947: Chuyên nghiệp (2)




Lại thêm hắn là hoàng tử có tướng mạo giống Nhân Hoàng nhất, cho nên

trong mơ hồ lại cũng có khí thế rồng cuốn hổ chồm.

Hứa Thanh khẽ vuốt cằm, ra hiệu Đại hoàng tử ngồi xuống.

Đại hoàng tử ngồi xếp bằng, lấy ra ba cái thẻ ngọc từ trong lòng, đặt trước

mặt Hứa Thanh.

“Hứa tôn, ngày đó sau khi ly biệt, ta và tu sĩ dưới trướng đã sưu tập rất

nhiều tin tức liên quan đến vòng thứ hai, cùng các thiên kiêu trong số những

người tham dự cuộc đi săn lớn của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc.”

“Hi vọng có thể có chút trợ giúp đối với Hứa tôn.”

“Mặt khác, cũng có một số chuyện liên quan đến nội bộ Viêm Nguyệt

Huyền Thiên tộc ta muốn báo cho biết.”

Đại hoàng tử nhẹ giọng mở miệng.

“Thẻ ngọc thứ nhất, ghi chép điểm nghỉ lại của tuyệt đại đa số hung thú

cùng giới thiệu tương quan, rất nhiều đều không phải thứ người bên ngoài có

thể mua được, là ta thu hoạch từ trong mẫu tộc của ta.”

“Thẻ ngọc thứ hai, ghi chép về đại thiên kiêu của các tộc Viêm Nguyệt.”

“Ta đã nghe nói về trận chiến giữa Hứa tôn và Thác Thạch Sơn kia, Thác

Thạch Sơn chính là một trong ngũ đại thiên kiêu của bản tộc Viêm Nguyệt.”

“Còn bốn vị đại thiên kiêu bản tộc khác, và người nổi bật đến từ tộc phụ

thuộc, tất cả có mười bảy vị.”

“Lấy sức chiến đấu của Hứa tôn, cái khác chỉ nhìn xem là được, nhưng mấy

vị bản tộc Viêm Nguyệt kia, phải cực kỳ lưu ý… Bởi vì đối với bọn họ, thân

phận đã không quan trọng.”

“Bọn họ, chính là hạt giống sắp trấn áp bát phương trong thế hệ này của

Viêm Nguyệt.”

“Thiên Mặc Tử, Quy Hư tầng ba, nhưng lại có sức chiến đấu của Quy Hư

đại viên mãn, là vị đứng thứ tư trên danh sách của bản tộc Viêm Nguyệt thế hệ

này, nhân tài kiệt xuất đệ nhất thế hệ này trong Ti Quyền thuộc Tinh Viêm

thượng thần, từng giao chiến cùng Thác Thạch Sơn, đánh bại Thác Thạch Sơn.”

“Phàm Thế Song, Quy Hư tầng ba, đứng thứ ba danh sách, hắn cũng có Quy

Hư sức chiến đấu đại viên mãn, thậm chí từng có kinh nghiệm giao chiến sinh

tử với đại năng ngoại tộc vừa bước vào Uẩn Thần, thành công bỏ chạy mà

không chết, người này là nhân tài kiệt xuất hạng nhất ở trong Ti Quyền thuộc

Nguyệt Viêm thượng thần.”

“Tịch Đông Tử, Quy Hư tầng ba, đứng thứ hai danh sách, ở Ti Quyền thuộc

Nhật Viêm thượng thần, người này tâm ngoan thủ lạt, xuất thủ nhất định giết

chóc, tộc đàn ngoại tộc bị hắn tàn sát đã vượt qua mấy chục, luyện thành Huyết

tử, làm bạn đi theo.”

“Thủ đoạn của hắn rất nhiều, thậm chí từng có chiến tích huy hoàng giao

chiến ngang hàng cùng tù binh Uẩn Thần của Viêm Nguyệt tộc, mặc dù vị tù

binh Uẩn Thần kia đã dầu hết đèn tắt, nhưng dù sao cũng là Uẩn Thần…”

“Mà một vị cuối cùng tên là Viêm Huyền Tử, tên thật của hắn cũng không

phải tên này, mà được kế thừa đạo hiệu Viêm Huyền, là thiên kiêu đứng đầu của

Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc ta!”

“Trấn áp kẻ cùng thế hệ toàn tộc!”

“Quy Hư tầng một, nhưng sức chiến đấu vượt qua cả cấp độ Quy Hư, có lực

lượng của Uẩn Thần một tòa đại thế giới chi!”

Nói đến đây, Đại hoàng tử thở sâu.

Hứa Thanh cũng chấn động.

Thác Thạch Sơn, hắn dù không chân chính giao chiến, nhưng đối phương

mang đến cho hắn cảm giác đè nén rất mạnh, Hứa Thanh tự hỏi không hoàn

toàn chắc chắn trấn áp được hắn.

Đương nhiên nếu là sinh tử chiến, hắn có lòng tin chém giết, nhưng cái giá

phải trả nhất định không nhỏ.

Nhưng bốn vị trong miệng Đại hoàng tử này, bất cứ một vị nào đều làm Hứa

Thanh cảm nhận được áp lực, nhất là vị cuối cùng kia…

“Tu vi cơ sở của ta còn chưa đủ.”

Hứa Thanh thì thào dưới đáy lòng.

“Bốn vị này, bọn họ khác với Thác Thạch Sơn, không thèm để ý mình có trở

thành Huyền Thiên tướng hay không. Điều bọn họ muốn chính là tiến vào Thần

vực, thu hoạch được huyết Thần vực ở nơi đó, tiến tới sớm hình thành nền tảng

đại thế giới của bản thân.”

Đại hoàng tử nói xong, đang muốn kể rõ nội dung của thẻ ngọc thứ ba,

nhưng nói ở đây lâu như thế, cuối cùng hắn vẫn quét mắt qua chỗ Đội trưởng.

Vốn chỉ nhìn theo bản năng, nhưng vì một cái nhìn này, hắn bỗng nhiên nuốt

xuống lời muốn nói, nội tâm nổ vang, đôi mắt cũng trợn to theo đó.

Nhìn thẻ trúc Đội trưởng đang điêu khắc, trên mặt không cách nào khống

chế mà lộ ra vẻ khó có thể tin và không thể tưởng tượng nổi.

“Đây là…”

“Pháp lệnh Thần linh!!”

Tâm thần Đại hoàng tử chấn động mãnh liệt. Hắn trực tiếp đứng lên, hắn đã

từng gặp lệnh này, trong mẫu tộc của hắn có tồn tại một cái.

Đó là cổ vật, cũng là thần vật, được gia tộc cung phụng trong Thần các của

tộc.

Giọng nói của Đại hoàng tử ẩn chứa sự khó tin. Hắn nhìn về thẻ trúc trong

tay Đội trưởng, sau khi phân biệt một lần nữa, hắn vô cùng xác định mình

không nhớ lầm.

Dù số lần hắn trở lại mẫu tộc không nhiều, nhưng đối với vật phẩm có thể

được cung phụng bên trong Thần các của mẫu tộc, hắn đương nhiên ấn tượng

cực kỳ sâu săvs.

Nhất là tộc trưởng và những tộc lão kia của mẫu tộc, đối đãi vật này cực kỳ

tôn kính, nói vật này chính là pháp lệnh Thần linh, là vật vạn năm trước vị tộc

trưởng thứ nhất của gia tộc lập đại công vì Nguyệt Viêm thượng thần, mới được

Nguyệt Viêm thượng thần ban thưởng cho.

Đó là vật của Thần linh, trên trình độ nhất định cũng đại biểu cho Thần linh,

càng là nội tình của một gia tộc, sẽ không tùy tiện cho người ngoài quan sát.

Cho nên dù đã xác định là vật này, nhưng Đại hoàng tử vẫn không dám tin

tưởng như cũ.

Thực sự là, quá đảo điên.

Loại vật vô thượng kia, thế mà Trần Nhị Ngưu cũng có trong tay, lại còn

cầm đao khắc, khắc hoạ từng đao trên đó...

Tuy nhiên... Cho dù là khí tức, hay hình dáng, loại cảm giác cổ xưa kia,

thậm chí dao động đặc thù tràn ra trên đó đều đang nói cho hắn biết, vật này...

Chính là pháp lệnh Thần linh.

Đại hoàng tử thở dồn dập, thậm chí đã quên tiếp tục giới thiệu nội dung của

thẻ ngọc thứ ba cho Hứa Thanh, càng có một loại cảm giác phá hoại thiên trân,

vội vã mở miệng.

“Dừng lại!”