Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1943: Thần Sơn tộc kỳ (2)




Tộc kỳ màu đỏ đã vượt qua lá cờ Viêm Nguyệt Huyền Thiên kia, biến thành

lá cờ cao nhất trong chớp mắt, mà theo Hứa Thanh tiến lên, nó còn đang lên

cao!

Bậc thứ chín trăm, bậc thứ một ngàn…

Một đường phi nhanh, một đường màu đỏ.

Một cảnh này, bị càng ngày càng nhiều tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên

nhìn thấy. Bọn họ nhìn lá cờ sơn hà màu đỏ tiếp tục tăng vọt, lại càng lúc càng

lớn kia, trong lòng càng sục sôi, cảm giác sỉ nhục cũng càng ngày càng mãnh

liệt.

Làm thượng tộc, phần lớn tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên đều tự hào về

chính mình, càng có loại cảm giác dân tộc kia, giờ phút này nội tâm lại càng uất

ức.

Nhất là một màn tộc kỳ Nhân tộc tung bay, không chỉ có tu sĩ tầm thường

tận mắt nhìn thấy, ngay cả cao tầng Viêm Nguyệt trong ba tòa Thánh thành cũng

đều ngẩng đầu lên, ngóng nhìn lá cờ sơn hà trên Thần Sơn.

Nét mặt khác nhau.

Trong đó có một vị chính là vị quyền quý Viêm Nguyệt trong cung điện ở

cấm khu trước kia, hắn nhìn Hứa Thanh trên Thần Sơn, lại cảm nhận được lòng

thù địch của tu sĩ bản tộc, nụ cười nở rộ.

Thời gian trôi qua, độ cao của lá cờ sơn hà còn đang nhanh chóng tăng lên,

bậc thứ một ngàn hai trăm, bậc thứ một ngàn bốn trăm, bậc thứ một ngàn sáu

trăm…

Cho đến độ cao một ngàn tám bảy mươi ba bậc thang trên đám mây kia, lá

cờ sơn hà màu đỏ rít gào trong gió, lá cờ ngàn trượng phất ra, dẫn đầu toàn bộ,

nhất chi độc tú*!

(*nhất chi độc tú: chỉ có một cành hoa này nở, ý chỉ sự vượt trội, hơn hẳn

mọi người)

Loại cảm giác lực áp quần hùng kia vô cùng mãnh liệt.

Đây là một lần tiền lệ trước nay chưa từng có!

Là lần đầu tiên trong tất cả cuộc đi săn lớn của Viêm Nguyệt Huyền Thiên

tộc vô số năm qua.

Nhân tộc trở thành hạng nhất trong vòng thứ nhất.

Ngay khi lá cờ này triệt để sừng sững, ba tòa Thánh thành yên tĩnh trong

chớp mắt, vô số ánh mắt hội tụ, rơi vào lá cờ sơn hà màu đỏ trên Thần Sơn kia!

Hứa Thanh cũng nhìn lá cờ kia, nét mặt hơi hoảng hốt, cũng nói không nên

lời là cảm giác gì. Hồi lâu sau, hắn thu hồi ánh mắt, bước từng bước một đi về

phía dưới.

Trên đường xuống núi, trong lúc mơ hồ hắn nghe thấy âm thanh xôn xao

huyên náo bên ngoài.

Những điều này, Hứa Thanh cũng không để ý đến. Cho đến khi đi xuống

bậc thang, đi đến bên cạnh Đội trưởng, Đội trưởng cười cười với Hứa Thanh.

“Đứng ở đó có cảm giác gì?”

Hứa Thanh quay đầu nhìn Thần Sơn, lắc đầu.

“Đáng tiếc, không tới đỉnh núi.”

Đội trưởng cười ha hả.

“Tàm tạm là được, như bây giờ đã dẫn đến lòng thù địch và ác cảm của tất

cả tộc đàn Viêm Nguyệt Huyền Thiên rồi, dù sao đây chính là cắm cờ trên Thần

Sơn của người ta.”

“Mục đích cao tầng của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc cũng coi như đạt tới.

Sở dĩ bọn họ ngầm đồng ý ngươi xuất hiện và giết chóc, chính là muốn kích

thích tu sĩ thế hệ này của tộc đàn họ.”

“Một đám chó hoang muốn càng hung ác, muốn kích động ý chí chiến đấu,

đương nhiên cần một con sói đi kích thích một chút mới có thể bùng nổ tốt

hơn.”

“Ngươi, chính là con sói bọn họ muốn nhìn thấy, đương nhiên ta càng muốn

xưng là gậy quấy phân heo.”

“Có thể tưởng tượng, trong vòng thứ hai thậm chí vòng thứ ba sau đó, ngươi

phải đối mặt càng nhiều sự chú ý hơn.”

“Cho nên đi, nếu đã như vậy, thì giết một trận cho thật hay!”

Đội trưởng cười tủm tỉm nói.

“Đại sư huynh ngươi ví von thật tốt.” Hứa Thanh nghe vậy, nhàn nhạt mở

miệng.

Đội trưởng chớp chớp mắt, đáy lòng đắc ý, hắn cũng cảm thấy mình ví von

rất hoàn mỹ.

“Đi thôi, ta vừa mới hỏi chim sẻ nhỏ, tiếp theo chúng ta sẽ có một khoảng

thời gian nghỉ ngơi, chờ đợi vòng thứ hai mở ra. Trong thời gian này chúng ta

phải tìm một chỗ ở lại, nhưng giá hàng nơi này quá cao, không có lời.”

“Cũng may Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc cung cấp động phủ miễn phí cho

tất cả người tham cuộc đi săn lớn dự, chúng ta có thể ở một cái, loại của hời này

không chiếm thì phí.”

“Mặt khác, vòng thứ hai này không khác suy đoán của ta cho lắm.”

“Đi săn trong Sơn Hải đại vực!”

Đội trưởng liếm môi một cái.

“Ta nói với ngươi, Tiểu A Thanh, hung thú bên trong Sơn Hải đại vực, có

không ít con hương vị và mỹ vị, bảo đảm ngươi ăn một lần, cả đời đều khó mà

quên được.”

Hung thú Sơn Hải đại vực mỹ vị dường nào, Hứa Thanh còn không rõ ràng

lắm, nhưng theo hắn và Đội trưởng rời đi, khi đi tới động phủ miễn phí trong

miệng Đội trưởng, Hứa Thanh đã cảm nhận rất rõ ràng sự cao cao tại thượng

của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc.

Trong thời kì cuộc đi săn lớn, ba tòa Thánh thành mở ra, nhưng giá hàng

trong đó quá cao, dù sao nơi này là trung tâm của toàn bộ Viêm Nguyệt Huyền

Thiên tộc.

Mà loại giá hàng này, không phải tu sĩ tầm thường có thể chịu đựng nổi.

Cho nên đối với tu sĩ các tộc tham dự đi săn, bên phía Thánh thành cung cấp

nơi ở lại và nghỉ ngơi.

Thế nhưng loại khu vực như vậy, rất chú trọng yêu cầu thân phận đối với

người ở lại, phân thành thượng đẳng, trung đẳng và hạ đẳng.

Chỉ có tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên cùng mấy thượng tộc siêu

cấp mới có tư cách ở tại động phủ thượng đẳng, nơi đó chẳng những có linh khí

được đơn độc phân chia ra, mà còn có Thần Sơn tăng thêm, càng phân thành

từng cái đình viện.

Cho dù là độ ưu mỹ của hoàn cảnh, hay độ thích hợp để tu hành đều là

thượng phẩm.

Còn động phủ trung đẳng, là chỗ ở lại của những tộc đàn phụ thuộc của

Viêm Nguyệt Huyền Thiên, so ra thì đơn giản hơn rất nhiều.

Mà động phủ hạ đẳng là đơn sơ nhất, chuyên mở ra cho người tham dự hạ

tộc bên ngoài quần tộc Viêm Nguyệt.

Dù bây giờ Hứa Thanh có cắm cờ sơn hà lên trên Thần Sơn, trở thành hạng

nhất, nhưng cũng không có tư cách ở lại động phủ thượng đẳng và trung đẳng,

mà chỉ có thể lựa chọn hạ đẳng.

Trong mắt Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, tộc không bằng bản thân lại

không phải tộc phụ thuộc thì đều là hạ tộc.