Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1937: Cẩn thận có bẫy (2)




Hai người đều tự bị phong ấn trong phong cấm của đối phương.

Trong hạt châu ba màu, khoảnh khắc lồng ánh sáng khép lại, Hứa Thanh đã

bước vào một không gian kỳ dị. Thứ ánh vào trước mắt hắn đầu tiên là màu đen.

Màu đen như bóng đêm vô biên vô hạn, hình thành phong ấn.

Sau khi phá vỡ, sẽ xuất hiện màu sắc thứ hai.

Đen trắng đỏ, mỗi một màu sắc đều đại biểu cho một loại phong ấn.

Còn nếu ba màu đều tan vỡ, như vậy thứ xuất hiện chính là phong cấm dung

hợp ba màu, phong ấn hình thành nên càng kinh khủng hơn, mà mỗi một lần ba

màu chồng lên đều cường hãn hơn một lần trước.

Sau khi không ngừng chồng lên, lực lượng phong ấn đương nhiên kinh

người.

Còn Thác Thạch Sơn, điều hắn phải đối mặt chính là vận rủi và lãng quên,

còn có tất cả phạm nhân và ngón tay Thần Linh. Đối với hắn, việc này khá mới

lạ, đồng thời hắn cũng cảm nhận được sự phi phàm trong đó.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua, một nén hương trôi qua, hai người bọn họ

đều chưa thoát vây.

Tiếng nổ vang rầu rĩ vọng lại từ bên trong mỗi phong cấm.

Cho đến nửa canh giờ… Một canh giờ…

Những tôi tớ của Thác Thạch Sơn đều lộ ra nét mặt ngoài ý muốn. Đội

trưởng cũng giống như thế, hắn hiểu rõ Hứa Thanh, cho nên cũng dâng lên một

chút suy đoán đối với phong cấm có thể vây khốn Hứa Thanh lâu như thế.

Cuối cùng, khi canh giờ thứ ba đến, Đội trưởng chấn động, những tôi tớ kia

của Thác Thạch Sơn cũng đều dồn dập nghiêm nghị.

Cứ việc bởi vì mỗi bên đều có che lấp, người ngoài không nhìn được cụ thể,

nhưng thông qua thời gian mà phán đoán, có thể tưởng tượng phá vỡ phong cấm

gian nan dường nào.

Trên thực tế, chính là như vậy.

Thác Thạch Sơn đã không cách nào giữ được sự thong dong trong Đinh 132,

tóc tai hắn bù xù, trông rất chật vật.

Chật vật không phải thân thể, mà là tâm thần.

Hắn bị vận rủi quấn quanh, mỗi thời mỗi khắc đều phải dốc hết sức ứng phó,

ngoài ra còn có lãng quên đến, khiến cho hắn nhiều lần quên đi mục đích. Thế

là loại cảm giác buồn nôn kia lại càng trở nên mãnh liệt.

Còn phạm nhân, thì vẫn ổn.

Tất cả phạm nhân đều bị hắn trấn áp, không biết diệt bao nhiêu lần, cho dù

là ngón tay Thần Linh hắn cũng không phải quá quan tâm. Thần linh yếu như

thế cũng làm cho hắn mở rộng tầm mắt.

“Ta ở đây gian nan như vậy, bên phía Hứa Thanh nhất định càng gian nan.

Hơn nữa, hắn không có khả năng đi ra khỏi phong cấm của ta. Sau khi ba màu

giao nhau đến một trình độ nhất định, hắn sẽ phát hiện cửa ải cuối cùng không

phải Uẩn Thần trở xuống có thể phá vỡ, đó là món quà lớn ta dành cho hắn.”

Thác Thạch Sơn chỉ có suy nghĩ như thế, mới có thể cân bằng sự tra tấn

mình phải thừa nhận trong lòng. Giờ phút này hắn thở dồn dập, hai mắt tràn

ngập tơ máu, đánh giết suốt một đường. Sau khi trấn áp cả ngón tay Thần Linh,

hắn thở hồng hộc đi về phía cánh cổng lao ngục đã lộ ra.

Đi ra nơi này, thì xem như mở ra phong ấn.

Thế là Thác Thạch Sơn nở nụ cười.

Cùng lúc đó, trong không gian ba màu, Hứa Thanh cũng rất gian nan. Hắn

đã dùng gần như tất cả thủ đoạn của mình, nhưng ba màu vô thủy vô chung,

nhất là chúng không ngừng giao hòa chồng lên nhau, càng lúc càng cường hãn.

Tuy vẫn bị hắn không ngừng phá vỡ, nhưng giờ phút này, sau khi ba màu

giao hòa điệp gia đến ba trăm lần, trong ánh sáng ba màu kia, xuất hiện một

bóng dáng khoanh chân ngồi tĩnh tọa.

Nhìn bóng dáng này, Hứa Thanh dừng bước chân.

“Uẩn Thần!”

Cửa ải cuối cùng trong không gian ba màu, rõ ràng là hồn của một Uẩn

Thần.

Hắn canh giữ bên trong ba màu, chỉ cần hắn không cho phép, như vậy từ

Uẩn Thần trở xuống, không ai có thể đi ra.

“Có ta ở đây, ngươi không ra được.”

Uẩn Thần kia là một ông lão, giờ phút này hắn mở mắt ra, thản nhiên mở

miệng với Hứa Thanh.

Hứa Thanh im lặng.

Mà cùng một thời gian này, trong lao ngục Đinh 132, Thác Thạch Sơn đứng

tại trước cánh cổng lao ngục cũng đang im lặng.

Trên cánh cổng trước mặt hắn có khảm nạm một quả cầu.

Đó là... Mặt trời viễn cổ, cũng là Thự Quang Chi Dương phiên bản tăng

cường.

Cánh cổng này, chỉ cần mở ra, Thự Quang Chi Dương sẽ tự nổ.

“Thật quá âm hiểm!!”

Sau khi nhận ra hạt châu, Thác Thạch Sơn sững sờ hồi lâu, cắn răng chửi

mắng.

Giờ phút này, bên ngoài hai loại phong cấm khác biệt tới gần Thần Sơn này,

có rất nhiều tu sĩ đang ngắm nhìn.

Thần niệm lan tràn đến cũng không ít.

Cơ bản đều là tu sĩ các tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên, trong đó cũng có một

vài kẻ bản tộc.

Bọn họ đều bị dao động nơi này hấp dẫn, sau khi đến cũng nhìn ra mánh

khóe, càng đưa ra suy đoán một bên trong đó là Thác Thạch Sơn từ trên người

chín tùy tùng trên núi, đáy lòng ai cũng rất an ổn.

Trong nhận tri của bọn họ, Thác Thạch Sơn đến từ gia tộc Huyền Thiên,

thuở nhỏ bất phàm, càng là một trong ngũ đại thiên kiêu Viêm Nguyệt Huyền

Thiên tộc thế hệ này, một khi hắn lựa chọn xuất thủ, không có khả năng thua.

Cho dù là Hứa Thanh khí thôn sơn hà suốt một đường, thể hiện ra khí thế bễ

nghễ, nhưng thế gian này chung quy là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu

thiên.

Nhân tộc không có thiên phú bản mệnh gì, dù cũng là thiên kiêu, nhưng so

với Viêm Nguyệt Huyền Thiên, cuối cùng vẫn chênh lệch rất lớn.

Thế nhưng, loại tự tin và chắc chắn này, theo thời gian trôi qua, dần dần hóa

thành kinh ngạc nghi ngờ. Cho đến bây giờ, hai canh giờ đã trôi qua, Thác

Thạch Sơn lại còn chưa thoát vây được. Chuyện này khiến đáy lòng các tu tâm

sĩ càng ngày càng giật mình, ai ai đều có suy đoán.

“Việc này không đúng lắm!”

“Phong cấm của Hứa Thanh này... Không đơn giản!”

Mà chín tùy tùng kia của Thác Thạch Sơn lại càng lo nghĩ trong lòng.

Trong phán đoán của bọn họ, xuất hiện loại tình huống này chỉ có một khả

năng, đó chính là bên trong phong cấm của Hứa Thanh, tồn tại chuyện và vật

vượt qua tưởng tượng.

Bằng không, không có khả năng khiến Thiếu chủ của bọn họ đến bây giờ

còn không cách nào thoát vây