Đáy lòng Hứa Thanh nghiêm nghị, nhưng nét mặt không có bất cứ thay đổi
nào, tốc độ cũng chưa từng giảm bớt, đi thẳng đến ngọn núi đối phương đang
chờ.
Nếu Thác Thạch Sơn này đã chờ ở đây, cho dù núi của đối phương ít hơn
mình mấy toà, cho dù nơi xa chính là Thần Sơn, với tốc độ cao nhất của mình,
hắn cũng không phải không thể được bước vào sớm.
Nhưng điều này không có ý nghĩa.
Trong chớp mắt tiếp theo, ngọn núi chấn động.
Bóng dáng Hứa Thanh trực tiếp rơi vào trên đỉnh núi, xuất hiện trước mặt
Thác Thạch Sơn.
Đội trưởng và Khâu Tước Tử cũng lần lượt rơi xuống.
Đồng thời, thần niệm của Đội trưởng, cũng dùng phương pháp đặc thù
truyền vào trong lòng Hứa Thanh.
“Chín tên bên cạnh hắn cũng không đơn giản, lát nữa ngươi xuất thủ trước,
tranh thủ chút thời gian cho ta, ta vây khốn bọn họ, ngươi chiếm núi rồi đi thẳng
đến Thần Sơn!”
Hứa Thanh quét ánh mắt nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn về Thác Thạch Sơn
ngồi ở phía trước.
Thác Thạch Sơn cười, phất tay ném ra một vò rượu.
Hứa Thanh hơi ngoài ý muốn, sợi hồn quấn quanh nó, trôi nổi trước mặt
hắn.
Mùi rượu tràn ra, với lý giải của Hứa Thanh đối đạo Thảo Mộc, hắn lập tức
đã đánh giá ra được vật ẩn chứa bên trong nó.
Đó là rượu ủ ra từ máu đại bổ đối với khí huyết, uống xong sẽ có khôi phục
và thêm vào nhất định đối với thân xác.
“Ta cũng không thích Minh Nam Thế tử, ngươi làm thịt hắn, có năng lực
càng có quyết đoán, vò rượu này bởi vậy tặng cho ngươi.”
Thác Thạch Sơn nói xong, cầm vò rượu của mình giơ lên, kính Hứa Thanh
từ xa, rồi uống một ngụm lớn.
Hứa Thanh im lặng, thiên kiêu Viêm Nguyệt trước mắt này, không giống với
mấy kẻ hắn gặp dọc đường này cho lắm, nhưng cũng không bởi vậy mà hắn sẽ
tuỳ tiện uống vật đối phương đưa tới.
Mà Thác Thạch Sơn hiển nhiên cũng không thèm để ý những chuyện này, tự
uống xong, rồi chậm rãi đứng lên, trong mắt lộ ra một vệt sắc bén, khí tức trên
thân tràn ra, trong chốc lát thiên địa biến sắc, gió nổi mây phun.
Khí thế của hắn kinh thiên động địa.
Như có gió lốc hình thành trên người hắn, ầm ầm khuếch tán ra bốn phía,
nhìn từ xa, giống như vòi rồng liên kết với trời, lượn vòng ngập trời.
Màn trời cũng đều nổ vang, hình thành vòng xoáy khổng lồ, trong đó có
từng tia sét bay lượn, nhìn thấy mà giật mình.
Bởi vì cách Thần Sơn quá gần, cho nên dị tượng nơi này cũng lập tức dẫn
đến sự chú ý của tu sĩ bên trong tòa Thần thành dưới Thần Sơn.
Rất nhanh, từng bóng dáng lần lượt bay ra từ Thần Thành, càng có từng sợi
thần niệm nhanh chóng tới gần, dừng lại ở xung quanh, chú ý mật thiết.
Tia u ám lóe lên trong mắt Hứa Thanh, sợi hồn tràn ra bên ngoài, thân thể
hình thái thần linh của hắn hình thành trong nháy mắt, khí thế cũng rung chuyển
bát phương.
Trong mắt Thác Thạch Sơn lóe lên vẻ phấn chấn, hắn cẩn thận nhìn hình
thái thần linh của Hứa Thanh một chút, sau một lát trầm ngâm bỗng nhiên mở
miệng.
“Quyết định quy tắc và tiền đặt cược trước đã.”
“Trận chiến của ngươi và ta, bên thua có thể giữ lại một tòa cấm sơn, còn
cấm sơn khác đều là tiền đặt cược.”
Cảm giác ngoài ý muốn trong lòng Hứa Thanh lại xuất hiện một lần nữa. Tu
sĩ trước mắt Viêm Nguyệt này, quả thật không giống những kẻ hắn từng gặp.
“Mặt khác, cứ giao chiến trực tiếp như thế, không có ý nghĩa, ta nghe nói
ngươi thuật pháp phong cấm rất không tầm thường.”
“Mà ta cũng có đạo phong cấm.”
“Không bằng, ngươi và ta tự triển khai, ta chủ động tiến vào trong phong ấn
của ngươi, ngươi cũng tiến vào trong phong ấn của ta, nhìn xem trong hai chúng
ta, ai phá vỡ phong cấm của đối phương đi ra trước.”
“Bên đi ra trước, là bên thắng lợi.”
Thác Thạch Sơn nhìn Hứa Thanh, hai mắt thanh thản, mở miệng cười. Hắn
cảm nhận được khí tức của Hứa Thanh, dự cảm trong cõi sâu xa làm hắn đánh
giá được một khi giao chiến, e là không cách nào giải quyết trong thời gian
ngắn.
Quan trọng nhất là, hắn không muốn bị thương.
Dù sao, bây giờ mới là vòng thứ nhất của cuộc đi săn lớn, hắn phải giữ lực
lượng đỉnh phong, thu hoạch được đủ huyết thần tính mạnh mẽ trong vòng thứ
ba - Thần Vực.
Hứa Thanh trầm ngâm, Đội trưởng bên cạnh hắn sờ cằm, lập tức truyền âm.
“Tiểu A Thanh, cẩn thận có bẫy.”
Hứa Thanh nghĩ ngợi, dựa theo phương pháp của Đội trưởng trước đó, vẫn
không ổn thỏa, mà loại thuật pháp phong cấm này...
“Được!”
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng, tay phải nâng lên chỉ lên không trung, màn
trời lập tức nổ vang, khí tức mênh mông từ trời rơi xuống, trấn áp bát phương,
đồng thời hư ảnh một tòa lao ngục to lớn chậm rãi xuất hiện ở nơi đó.
Ngay từ đầu nó vẫn là hư ảo, nhưng rất nhanh đã ngưng thực, khí tức như
thác nước, tỏa ra từng đợt thần uy.
Ấy chính là Đinh 132.
Giờ phút này sau khi xuất hiện, cánh cổng lao ngục vô thanh vô tức mở ra,
các loại tiếng kêu quái dị bên trong cũng tràn ra từ trong cánh cổng lớn rộng
mở.
Mà sự xuất hiện của nó lập tức dẫn đến sự chú ý của các tu sĩ và thần niệm
xung quanh, dồn dập ngóng nhìn, Thác Thạch Sơn cũng nhìn thêm mấy lần,
phất tay lấy ra một hạt châu ba màu.
Hạt châu này trong chốc lát đã lấp lánh ánh sáng, tự động trôi nổi, không
ngừng biến lớn giữa không trung, cuối cùng lớn đến chừng trăm trượng, tràn ra
nồng đậm lực lượng phong cấm, càng có từng vệt Thần Văn, lấp lánh trên đó.
Sáng tối giao thoa lẫn nhau, như đang sắp xếp, cuối cùng khuếch trương ra
ngoài, hình thành một mảnh lồng ánh sáng màu vàng óng, bên trên có một cái
khe xuất hiện, vỡ ra ngoài như một cánh cổng.
“Như vậy, thì bắt đầu đi.”
Giữa lúc Thác Thạch Sơn nói chuyện, thân thể nhoáng cái, bay thẳng đến
cánh cổng lao ngục Đinh 132 của Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng hành động, bay thẳng đến khe hở hạt châu ba màu kia nứt
ra.
Mà Thác Thạch Sơn nhìn như thô kệch, nhưng động tác lại duy trì nhất trí
với Hứa Thanh, cuối cùng tự bước vào trong phong cấm của nhau cùng một thời
gian với Hứa Thanh.
Trong chớp mắt tiếp theo, cánh cổng Đinh 132 đóng lại, khe hở của hạt châu
ba màu biến mất