Âm thanh thê lương chợt vang lên, lại lập tức tan đi, mất đi tiếng động.
Hồn diệt!
Bóng dáng Đội trưởng hiện ra từ trong ánh sáng màu lam. Hắn liếm khóe
miệng, mỉm cười với đám người Đại hoàng tử ở nơi xa.
Mà giờ phút này, bóng dáng Hứa Thanh lóe lên, đi đến nơi Minh Nam Thế
tử tử vong, tay phải nâng lên tóm về phía hư vô. Ngay lập tức, từng tòa cấm sơn
bỗng chốc xuất hiện từ nơi đó, hội tụ trên đỉnh đầu của hắn.
Cấm sơn đến từ Minh Nam Thế tử có gần bốn trăm tòa.
Tăng thêm hơn ba trăm của Hứa Thanh trước đó, giờ phút này hơn bảy trăm
tòa cấm sơn, dãy núi chập trùng trên đỉnh đầu hắn, khí thế tuyệt đỉnh.
Loại khí thế tồi khô lạp hủ, khí thôn sơn hà kia càng vô cùng rõ ràng, khiến
người ta nhìn thấy từ xa xa, xúc mục kinh tâm.
Một đám tu sĩ Nhân tộc nhìn thấy một cảnh này, nội tâm đều nổi sóng vạn
trượng. Từng người theo bản năng cúi đầu hướng về Hứa Thanh, nhưng trong
đó cũng có người, sau khi kích động lại nhìn về nơi Minh Nam Thế tử tử vong,
sắc mặt dâng lên vẻ lo lắng.
Dù chưa từng nói rõ, nhưng tất cả mọi người đều biết suy nghĩ trong lòng.
Dù sao phụ thân của Minh Nam Thế tử quyền cao chức trọng, con hắn bị
chém giết, bởi vậy cũng có khả năng cực lớn giận chó đánh mèo Nhân tộc.
Hứa Thanh nhìn ra điểm này, nhìn về phía Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử im lặng. Mấy nhịp thở sau, hắn nhìn vết roi trên thân những
người bên cạnh mình, hồi ức sự nhục nhã suốt một đường này, ánh mắt hơi ảm
đạm, trầm thấp mở miệng.
“Là ta sai rồi, thứ dùng tôn nghiêm hèn mọn để đổi lấy không gọi là hòa
bình.”
Đội trưởng nghe vậy, ánh mắt thâm thúy, thản nhiên mở miệng.
“Không có một loại hòa bình nào mà không phải đổi lấy bằng máu chảy, cho
dù là máu của đối phương, hay là máu của mình. Khi máu chảy ra đủ nhiều, thì
hòa bình tự nhiên cũng sẽ đến.”
Không trung yên tĩnh, mặt đất yên tĩnh.
Mây mù trên bầu trời, sau khi trải qua cuộc giao chiến giữa Hứa Thanh và
Minh Nam Thế tử, thủng trăm ngàn lỗ trên đỉnh đầu bọn họ, nát thành mảnh
nhỏ.
Ánh sao phía ngoài tùy ý rơi xuống theo chỗ tàn khuyết, tựa như phủ thêm
lớp sa mỏng tinh không lên mảnh khu vực này, hiện ra vẻ thần bí.
Hố sâu và vết lõm phạm vi lớn trên bề mặt dung nham cũng từ từ khôi phục,
sau khi san phẳng, nhiệt độ cao bắt đầu bốc lên.
Theo trận đấu pháp này kết thúc, hết thảy đều trở nên an bình.
Chỉ có âm thanh của Đội trưởng vang vọng.
Hắn rất khó được nói ra một vài lời nói chính thức như vậy.
Giờ phút này nói xong, Đội trưởng đứng ở đó, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu
xa nhìn phương xa.
Gió thổi xuống từ đám mây, nhấc lên mái tóc và tay áo của Đội trưởng. Có
vài sợi phiêu diêu trước mắt hắn, xuyên thấu qua khe hở sợi tóc, có thể nhìn
thấy trong mắt Đội trưởng mang một chút hồi ức và cảm khái.
Dường như đã có trải nghiệm đặc thù mà người thường không có, khiến cho
hắn bộc lộ ra cảm xúc, thế là giờ khắc này, hắn giống như một vị thống soái cô
độc đứng ở trung tâm chiến trường.
Một cảnh này rơi vào trong mắt đám người Nhân tộc, trong lòng họ đều có
cảm giác.
Bên trong có một vài người, từng nghe nói đến Nhị Ngưu.
Dù sao có Hứa Thanh vấn tâm vạn trượng làm so sánh, loại cao độ vấn tâm
một trượng này cũng là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, hoặc nhiều hoặc ít đều là
một chút tư lịch.
Nhưng bây giờ, theo lời nói của Nhị Ngưu vọng lại, cảm quan của những
người này đối với hắn đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Ngay cả Đại hoàng tử cũng nhìn Nhị Ngưu thêm vài lần, lòng có điều ngộ
ra, chắp tay cúi đầu.
Đội trưởng hơi nhướn lên lông mày một xíu, nét mặt vẫn giữ nguyên như
cũ.
Người bên ngoài rất khó phát hiện, nhưng Hứa Thanh chỉ liếc mắt nhìn, đã
nhìn ra Đội trưởng lại đang tạo dáng.
Nhưng hắn đương nhiên sẽ không đi vạch trần, giờ phút này hắn phất tay,
một tòa cấm sơn rơi xuống từ đỉnh đầu, đi thẳng đến Đại hoàng tử.
Đó là ngọn núi dành sẵn cho Đại hoàng tử trong cấm khu trước kia, bây giờ
vật quy nguyên chủ.
“Gặp ở Thần Sơn.”
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
Hứa Thanh và Đại hoàng tử trước đó không có giao thoa gì, nhưng hắn biết
Đại hoàng tử cũng là người tham dự cuộc đi săn lớn.
Mà dựa theo quy tắc của cuộc đi săn lớn, nếu không phải tranh đoạt vị trí
thứ nhất, một tòa cấm sơn như vậy cũng phù hợp yêu cầu cơ bản.
Còn có thể giữ lại đến cuối cùng hay không cũng không phải là việc Hứa
Thanh có thể xen vào.
Giờ phút này đưa ra một tòa cấm sơn, Hứa Thanh cất bước đi lên trời, Đội
trưởng thì tiếp tục giữ nét mặt thổn thức của mình, song song đi về phía trước
cùng Hứa Thanh.
Bóng dáng hai người lấp lánh nơi chân trời.
Trên mặt đất, tất cả Nhân tộc đều đang ngóng nhìn, cho đến hai người Hứa
Thanh sắp biến mất trong mắt bọn họ, Đại hoàng tử bỗng nhiên mở miệng.
“Hứa tôn.”
Đại hoàng tử ôm quyền, khom người cúi đầu!
“Chúc thành công!”
Hắn đã nhìn ra, mục tiêu của Hứa Thanh là Huyền Thiên tướng!
Bằng không, không cần thiết muốn nhiều cấm sơn như thế.
Tất cả Nhân tộc bên cạnh hắn đều cúi đầu, vui lòng phục tùng, bái kiến về
hướng chân trời.
Hứa Thanh dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía mặt đất, hồi lâu sau đáp
lễ.
Tiếp theo, hắn một bước đi xa, cùng Đội trưởng biến mất trên bầu trời.
Còn chiếc xe kéo cốt long, cũng bị Hứa Thanh lấy đi.
Hồi lâu, Đại hoàng tử và chúng tu sĩ Nhân tộc đều tự thở sâu, nhìn nhau một
chút, sau đó mọi ánh mắt đều hội tụ trên người Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử nhìn nơi chân trời Hứa Thanh biến mất, trầm thấp mở miệng.
“Mục tiêu tiếp theo không phải là đổi lấy hòa bình, mà là nghĩ biện pháp đạt
được đầy đủ tình báo vì Hứa tôn, dốc sức ứng phó, đi chuẩn bị cho Hứa tôn
tranh đoạt Huyền Thiên tướng!”
Nói xong, Đại hoàng tử bắt đầu sắp xếp, mà theo sự sắp xếp của hắn, một
đoàn người đường ai nấy đi, sưu tập tin tức và tình báo dựa theo yêu cầu của
Đại hoàng tử.