Nơi này cách tiết điểm cuối cùng của vòng thứ nhất cuộc đi săn lớn - Thần
Sơn, chỉ có hai vực, xem như rất gần.
Mà hình dạng mặt đất của toàn bộ nội vực thứ ba lấy núi lửa làm chủ, nơi
đây có vô số núi lửa bùng nổ trong thời gian dài, hình thành sương đen nồng
đậm, lan tràn trên không trung.
Còn mặt đất, là biển dung nham vô tận.
Chỉ có gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua, hình thành từng con đường đứt quãng
không cố định, bọn chúng thường thường hình thành một đoạn thời gian, rồi sẽ
hóa thành dung nham một lần nữa, theo hướng gió thay đổi, sẽ có con đường
mới được hình thành.
Hết thảy đều không ổn định, khiến cho kẻ phàm tục không thể đi lại ở đây.
Dựa theo đạo lý, hình dạng mặt đất như thế, đối với quá nhiều tộc đàn, là
không thích hợp sinh tồn.
Nhưng trong mắt Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, lại cực kỳ thích hợp.
Hình dạng mặt đất như thế vừa có thể khiến cho thân xác của bọn họ được
rèn luyện lâu dài, cũng có thể giữ được lòng cường giả trong hoàn cảnh ác liệt
như vậy, đồng thời chữ “Viêm” của tộc này cũng đại biểu cho sự chấp nhất của
tộc đàn bọn họ đối với lửa.
Giờ phút này, ở trung bộ nội vực thứ ba, dưới mây đen thật dày hình thành
do núi lửa phun trào vô số năm, âm thanh roi quật vọng lại, một con cốt long
đang xé gió đi về phía trước ở đó.
Tốc độ rất nhanh!
Có thể nhìn thấy, phía trước cốt long, đằng cuối mấy trăm sợi xích sắt là Đại
hoàng tử và kẻ dưới trướng hắn đang kéo xe. Từng người bọn họ quần áo tả tơi,
xanh xao vàng vọt, tuyệt đại đa số đều lộ ra ánh mắt vô thần.
Những người còn sót lại đều tự cắn răng trong im lặng, dốc hết sức mình,
kéo xe về phía trước.
“Thú vị, một đường này không biết là do tác dụng của roi, hay là các ngươi
thật sự tỉnh ngộ, lại hoặc là muốn nhanh chóng kết thúc... Đương nhiên, có lẽ
còn có nguyên nhân, các ngươi không muốn bị đồng bạn Nhân tộc thanh danh
hiển hách kia đuổi theo?”
“Tóm lại, ta rất hài lòng tốc độ của các ngươi.”
Trong xương rồng, Minh Nam Thế tử mở miệng cười, nhưng chớp mắt tiếp
theo, nụ cười của hắn bị vẻ âm trầm thay thế, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.
“Thế nhưng, ta không hài lòng thái độ của các ngươi.”
“Hiện tại, ta muốn chậm, các ngươi... Chạy quá nhanh.”
Nói rồi, vô số roi hư ảo lấp lóe phía trước cốt long, phát ra tiếng roi quật.
Một vài Nhân tộc phun ra máu tươi, càng có mấy vị không chịu nổi sự tra
tấn và cắn nuốt đến từ xích sắt suốt một đường này, mất đi khí tức, thi thể rơi
xuống.
Có người rơi vào trong dung nham, bị nuốt hết.
Có kẻ rơi vào trên đường đi được hình thành, rồi thành xác khô. Đợi đến
chu kỳ kế tiếp, con đường mới hình thành, những thi thể này cũng sẽ bị dìm
ngập theo đường đi chìm xuống ban đầu.
Tốc độ của cốt long liễn trên bầu trời bị ép chậm lại.
Cảm xúc nhục nhã, phẫn nộ dâng lên trong lòng những Nhân tộc kéo xe kia,
nhưng lại bất đắc dĩ….
Tộc đàn mạnh mẽ mới là căn bản của tất cả.
Sự cường hãn của Viêm Nguyệt Huyền Thiên, khiến cho vô số tộc đàn
không thể có tôn nghiêm ở trước mặt nó.
Lạc hậu, chính là nguồn gốc tai họa.
Cùng lúc đó, cùng dưới một mảnh mây đen, cách ngoài vạn dặm, bóng dáng
ba người Hứa Thanh đang chạy nhanh đến.
“Vị Minh Nam Thế tử kia làm việc trương dương, vẫn chưa ẩn giấu hành
tung, căn cứ tin tức mới nhất, có người trông thấy hắn đi về phía nội vực thứ
hai, chúng ta chắc sẽ không cách long liễn của hắn quá xa.”
Khâu Tước Tử thấp giọng mở miệng.
Đội trưởng liếm môi một cái, Hứa Thanh khẽ gật đầu, nhìn đám mây đen xa
xa, lại nhìn về phía dung nham trên mặt đất. Giữa thiên địa nội vực thứ ba này,
tràn ngập cảm giác cực nóng, giống như một cái lồng hấp, nhưng không có hơi
nóng bốc lên.
Tuy nhiên, cảm giác khô nóng kia cho dù là đối với thân xác hay linh hồn,
đều xâm nhập vô cùng mãnh liệt.
“Hứa đạo hữu, có cần... Suy nghĩ thêm một chút hay không?”
“Tu vi của Minh Nam Thế tử kinh người, nghe nói trước đây không lâu hắn
đã đột phá từ Quy Hư tầng ba, bây giờ đã là tầng bốn, hình thành thế giới hư
ảo.”
“Hơn nữa... Thân xác của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc vượt qua quá
nhiều tộc đàn, thuật pháp cũng là như vậy, tu vi hùng hậu ở mức độ càng sâu,
khiến cho tộc ta gần như vô địch trong cùng một cảnh giới.”
Suốt một đường, Khâu Tước Tử thật sự không dám đi thuyết phục, giờ phút
này vẫn không nhịn được mở miệng.
“Mặt khác, phụ thân hắn Minh Nam vương là đại năng Uẩn Thần bát giới
đỉnh phong, nghe đồn cách cực hạn là Cửu Giới, cũng không xa.”
“Làm con trai độc nhất của hắn, vị Minh Nam Thế tử này từ nhỏ đã có thiên
phú dị bẩm, dù không phải thiên kiêu đứng đầu Viêm Nguyệt Huyền Thiên thế
hệ này, nhưng cũng có thể bị đứng hàng mười người đầu tiên.”
“Ta chưa từng thấy hắn xuất thủ, nhưng cũng thường xuyên nghe nói về
chuyện liên quan đến hắn.”
“Ví dụ như, hắn am hiểu chú thuật, càng có cấm thuật, thậm chí còn có thể
có Thần thuật.”
“Thậm chí còn có lời đồn, hắn học xong mấy đạo trong công pháp cấp
Hoàng của Viêm Nguyệt, Tam Thập Lục Tiên Cương!”
“Thông thường, có thể học được một đạo, đã là công pháp cấp Hoàng đỉnh
phong ở ngoại tộc rồi.”
“Cho nên, Minh Nam Thế tử này chẳng những có thực lực kinh khủng, bối
cảnh càng kinh người... Giao chiến với hắn, bất kể thắng hay bại, đều cần trả giá
đắt, không đáng...”
Khi Khâu Tước Tử tận tình khuyên bảo thuyết phục, nét mặt Hứa Thanh
như thường, Đội trưởng bên cạnh hắn nhếch miệng cười một tiếng, cho Khâu
Tước Tử một quả táo.
“Tiểu tử ngươi không tệ đâu, một đường này đi tới đây, ta phát hiện ngươi
còn coi như có thể kết giao.”
“Thế nhưng, ngươi chỉ thấy bối cảnh của vị Minh Nam Thế tử kia, lại không
biết bối cảnh của chúng ta.”
“Yên tâm, chỉ là một Minh Nam vương thôi, chỉ cần Tiểu A Thanh đồng ý
tặng ra nguyên dương...”
Đội trưởng vừa nói đến đây, Hứa Thanh quay đầu nhìn hắn một cái.
Đội trưởng cười hì hì, không tiếp tục nói