Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1915: Thật ngại quá, quấy rầy rồi




Tiếng kêu rên vô tận, ý cảnh lãng quên thời thời khắc khắc quét qua như gió,

đưa tiễn quá khứ, nhưng không trả lại tương lai.

Nơi này là chiến trường thuộc về Hứa Thanh.

Trong Đinh 132 bao phủ hai mươi bảy tòa cấm sơn, sau khi thần quyền cùng

ý cảnh của nó bùng nổ, mấy trăm tu sĩ ban đầu bây giờ đã ngã xuống sáu phần

mười.

Thi hài của những kẻ chết đi kia rơi xuống đất, rồi xuất hiện trong lao ngục

hết kẻ này đến kẻ khác. Bọn họ rõ ràng đã tử vong, nhưng lại quên đi việc này,

bây giờ còn đang mờ mịt, trở thành phạm nhân không sống cũng không chết của

Đinh 132.

Thứ chờ đợi bọn họ là cơn ác mộng vĩnh hằng.

Còn hơn một trăm vị sót lại giữa không trung kia, dù vẫn đang kiên trì,

nhưng ai cũng bị lãng quên tra tấn, cần rống to lẫn nhau, mượn dư âm để nhắc

nhở bản thân.

Đồng thời, trong lúc qua lại, vận rủi quấn quanh, cho dù là thuật pháp, hay

pháp bảo đều phải đối mặt vô số ngoài ý muốn đột nhiên xuất hiện vào thời

khắc triển khai.

Hết thảy điều đó làm cho bọn họ có thể phát huy ra ba bốn phần mười sức

chiến đấu, cũng đã là kinh người rồi.

Cũng bởi vậy có thể thấy được, chỗ kinh khủng của Đinh 132 sau khi hoàn

chỉnh.

Mà âm thanh kêu gọi đến từ đám sư tử đá và Đầu càng lộ ra sự quỷ dị và

cuồng nhiệt, Hứa Thanh đi ra theo đó, ứng với sự cúng bái bọn chúng, tay cầm

trường thương màu đen, dùng thân phận trấn thủ của Đinh 132, đạp tới bầu trời.

Trấn áp rối loạn.

Trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện trước người một tu sĩ tộc Bạch Trạch,

không dừng lại chút nào, mà hung hăng va chạm.

Trong tiếng nổ vang, tu sĩ tộc Bạch Trạch sắc mặt mờ mịt vừa mới lãng

quên mục đích, theo bản năng kinh hãi, triển khai thuật pháp và pháp bảo, muốn

đối kháng, nhưng chuyện ngoài ý muốn đã đến, khiến cho thuật pháp hỗn loạn,

pháp bảo tự bạo.

Sự lãng quên khiến cho quên đi vận rủi, thế là trong lúc lỗ mang, Hứa

Thanh từ trực tiếp đụng qua trên thân hắn.

Huyết nhục sụp đổ, không ra hình dạng gì.

Máu tươi rơi vào trên sợi tóc phiêu diêu của Hứa Thanh, rồi lại tuột xuống.

Nét mặt Hứa Thanh như thường, hắn đi đến một vị khác, trường thương trong

tay vung vẩy, trong chớp mắt tiếp theo, có cái đầu bay lên không.

Từ xa nhìn lại, bầu trời vang vọng tiếng nổ, những phạm nhân này có kẻ

đang phản kích, mà có kẻ thì run rẩy, nội tâm tràn ngập hoảng sợ, thừa dịp còn

chưa bị lãng quên, quay người dùng biện pháp của riêng mình, muốn thoát đi

nơi đây.

Có người truyền tống, thành công.

Nhưng một khắc xuất hiện, vẫn ở trong Đinh 132, lại rơi vào trên ngón tay

Thần Linh, bị cái miệng lớn đã sớm mở ra ở đó, cắn nuốt bằng một ngụm.

Đinh 132 cho phép truyền tống, chỉ là bởi vận rủi ảnh hưởng, khiến cho mục

đích truyền tống cũng tràn đầy vận rủi.

Còn có người ý đồ triển khai đòn sát thủ của mình, đánh vào cửa lao ngục

và vách ngăn của Đinh 132, nhưng với sức chiến đấu của bọn họ, bọn họ không

có khả năng thành công.

Đinh 132 là chỉnh thể, muốn phá vỡ bất cứ một điểm nào, đều cần hủy diệt

tất cả nơi này.

Mà bọn họ, bây giờ cũng là một bộ phận của Đinh 132.

Đây chính là một vòng lặp vô hạn.

Thế là những nơi Hứa Thanh đi qua, âm thanh thê lương lượn quanh, máu

tươi phun trào như mưa. Từng cỗ thi thể, từng cái đầu, phần lớn đều bay lên,

nhưng số mệnh cuối cùng vẫn là rơi xuống.

Đội trưởng cũng đang xuất thủ, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, không phải

những tộc đàn phụ thuộc, mà là tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên, dù số

lượng không nhiều, chỉ có mười tên.

Nhưng nhìn sự hưng phấn lộ ra trong mắt Đội trưởng, hiển nhiên hắn càng

cảm thấy hứng thú với tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc hơn.

Mà đòn xuất thủ của hắn lấy hoa quả làm chủ, phảng phất đang tích tũy

lương thực, dùng phương thức khác biệt, góc độ khác biệt, hóa từng tu sĩ bản

tộc Viêm Nguyệt thành quả táo, nho, lê...

Phong cách này càng quỷ dị hơn ánh xanh đóng băng trước đó.

Hiển nhiên phong ấn tiếp tục bị cởi bỏ, Đội trưởng cũng chầm chậm tìm về

tu vi kiếp trước.

Một cảnh này phối hợp với sự quái dị của Đinh 132, còn có sự lạnh nhạt của

Hứa Thanh, tạo thành lực trùng kích cực lớn đối với Khâu Tước Tử.

Hắn vốn cho rằng mình cũng là hạng người giết chóc kinh người, nhưng

nhìn hai người Hứa Thanh, hắn cảm thấy sau khi so sánh, mình giống như một

đứa trẻ mà thôi.

Mà phán đoán đối với Nhân tộc trong nhận thức cũng đã sớm thay đổi sau

lần nhìn thấy tận mắt này.

“Ai nói Nhân tộc yếu... Ai nói bản tính Nhân tộc không hung dữ, không

thích hợp với Vọng Cổ bây giờ... Ai nói Nhân tộc am hiểu âm mưu quỷ kế

hơn...”

“Đây gọi là yếu, đây gọi là không hung dữ à?”

Khâu Tước Tử nghĩ đến nhận tri quen mắt quen tai từ nhỏ đến lớn, giờ phút

này hít vào một hơi.

Mắt thấy bóng hình tử vong càng ngày càng nhiều, rồi lần lượt xuất hiện

trong phòng giam trên mặt đất, trong đầu hắn hiện lên lời mà Nhân tộc được

xưng là Đội trưởng kia đã nói ra, thế là đáy lòng hắn quýnh lên, phi tốc phóng

đi, gia nhập giết chóc.

Mà trận giết chóc này, dưới tình huống như vậy, cũng không có khả năng

tiếp diễn quá lâu.

Một lát sau, theo một tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên cuối cùng

muốn chạy trốn, bị Đội trưởng đập thành quả quýt, Đinh 132 hoàn toàn yên

tĩnh.

Chỉ có nước mưa huyết sắc rơi xuống mặt đất, lại bị hấp thu rồi xuất hiện

giữa không trung, tiếp tục rơi xuống.

Mà trên mặt đất, một cỗ thi thể, một khối huyết nhục cũng không có.

Toàn bộ đều ở trong phòng giam của mình, mấy trăm tu sĩ đang mờ mịt ở

đó.

Tiếng hoan hô còn đang vọng lại từ trong miệng của đám lão già Đan Thanh

và Đầu.

Giữa thiên địa, Hứa Thanh thở sâu, khí tức nơi này thật quen thuộc khiến

hắn nghĩ tới những chuyện mình trải qua khi còn bé. Đồng thời, hắn cũng rõ

ràng cảm nhận được, theo mấy trăm tu sĩ này giam giữ, uy lực của Đinh 132

càng lớn hơn một chút.

Hứa Thanh cúi đầu, ánh mắt rơi vào trong phòng giam ở phía dưới.

Số lượng phòng giam của Đinh 132 ước chừng hơn ngàn, giờ phút này đầy

hơn ba phần mười