Nhưng cường giả vẫn có, mà số lượng còn không ít.
Có hơn hai mươi vị, lại chống đỡ uy áp, triển khai thần thông thuật pháp.
Nhưng... Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn đạo không phải đòn sát thủ lần này
của Hứa Thanh, tác dụng của nó chỉ là phong ấn ở một mức độ nhất định mà
thôi. Trong chớp mắt tiếp theo, hai mắt Hứa Thanh đen kịt một màu.
Dị chất trong cấm khu bỗng nhiên bay lên, bị hắn dẫn dắt.
Trên ngọn núi thứ chín, Độc Cấm tự dâng lên. Có người cơ duyên không tốt,
trực tiếp đụng chạm, phát ra âm thanh kinh hãi, tiếp theo còn hét lên thảm thiết.
Thân thể bọn họ, dưới Độc Cấm hiện giờ của Hứa Thanh, đã biến thành một
vũng máu trong chớp mắt.
Nếu ở bên ngoài, lực lượng Độc Cấm của Hứa Thanh chỉ có thể coi là như
lúc thường, nhưng trong cấm khu, dị chất nơi này có thể thêm lực lượng cho nó!
Thế là sương độc này bốc lên, hình thành sương mù dày đặc, nhanh chóng
lan tràn về tứ phương, bởi vì ba ngọn núi phía trên giáng lâm tạo thành hiệu quả
phong ấn, thế là mảnh sương độc này trực tiếp dâng lên, bao phủ bát phương.
Tất cả những tu sĩ chưa rời khỏi núi này đều bị bao phủ vào trong.
Từ xa nhìn lại, dưới ba ngọn núi, phía trên mặt đất, sương mù như cây cột to
lớn, hình thành gió lốc, tiếng kêu rên thê lương không ngừng truyền ra từ trong
đó.
Mà phong ấn của Hứa Thanh không chỉ có như vậy. Hắn vung tay phải lên,
vô số sợi hồn màu đỏ lập tức xông ra, vây quanh bên ngoài cơn lốc sương mù
này, nhanh chóng xoay tròn, ngăn cản hết thảy người muốn chạy ra ngoài.
Hắn muốn làm chết ngạt những tu sĩ bên trong.
Độc, càng ngày càng đậm. Dị chất trong cấm khu bị dẫn dắt đến vô số, càng
ngày càng thêm vào, càng ngày càng kinh người.
Tiếng kêu thê lương cũng càng ngày càng chói tai, tiếng nổ cũng vọng lại
theo đó.
Có thể tưởng tượng giờ phút này tu sĩ bị vây trong sương mù nhất định đã
tuyệt vọng đến cực hạn, bùng nổ toàn bộ trong lúc thân thể nhanh chóng hư
thối.
Nhưng độc của Hứa Thanh thuộc về lực lượng Thần Linh, nếu điều kiện đầy
đủ, thậm chí Thần linh cũng đều bị xâm nhập.
Cho dù, giờ phút này Hứa Thanh có khả năng lộ ra chỗ chưa đủ, nhưng dưới
sự tăng thêm của dị chất trong cấm khu, trừ phi là tu vi đến cấp độ Uẩn Thần,
nếu không, lấy lực lượng bây giờ của hắn triển khai, vẫn có thể giết như cũ.
Thế là quá trình này không tiếp diễn quá lâu. Cuối cùng, ba ngọn núi của
Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn đạo dù sụp đổ nổ tung, chia năm xẻ bảy tiêu tán,
ba, năm tu sĩ xông ra.
Nhưng theo sương độc lan ra, tuyệt đại đa số tu sĩ đã biến thành vũng máu.
Từ xa nhìn lại, huyết vũ rơi xuống trên ngọn núi thứ chín, ngọn núi từ màu
đen dần dần bị nhuộm thành màu tím.
Nhìn thấy mà giật mình.
Còn mấy vị chạy ra kia, giờ phút này cũng đang kêu rên thê lương, mắt trần
có thể thấy được thân thể đang hư thối đi, cho đến cuối cùng cũng thành một
vũng máu, ngã xuống nơi đất khách.
Hứa Thanh không để ý tới. Giờ phút này, hắn đang cất bước giữa không
trung. Giữa lúc đám tu sĩ khắp dãy núi dâng lên sóng to gió lớn trong lòng, hắn
bước từng bước một, đi đến ngọn núi thứ chín không có một ai, chỉ có huyết vũ
rơi xuống, đi đến trước trường thương của mình, khoanh chân ngồi xuống.
Gió thổi tới, mang theo máu tanh mùi.
Hứa Thanh ngẩng đầu, thở sâu.
Mùi vị quen thuộc khiến hắn nhớ tới giết chóc trước kia.
Thế là, hắn nhìn về tứ phương.
Khắp nơi, hoàn toàn yên tĩnh.
Trên hai mươi bảy ngọn núi của cấm khu, giờ phút này tất cả người tham dự
cuộc đi săn lớn ở hai mươi sáu núi khác đều ngưng mắt, nhìn về phía Hứa
Thanh.
Bất kỳ một ai trong bọn họ, từ khi tu hành đến nay đều giết chóc không ít,
nhưng chuyện như hôm nay vẫn hình thành sóng gió không nhỏ trong lòng bọn
họ.
Đây là làm ngạt chết, cũng là độc chết.
Ngạt giết có thể thấy được lòng dạ ác độc, độc chết có thể thấy được hung
ác.
Nhất là cái sau...
Độc của Hứa Thanh làm cho tất cả mọi người nhìn thấy mà giật mình, bọn
họ cảm nhận được sự kinh khủng của độc này.
Mà sau khi tu vi đến trình độ nhất định, thật ra bọn họ đã có quá nhiều sức
đề kháng đối với độc trong thiên địa này, thậm chí rất nhiều chủng loại đều đã
miễn dịch.
Cho nên vốn lẽ, bọn họ coi nhẹ độc.
Cho đến ngày hôm nay, sau khi tận mắt thấy loại độc vô cùng kinh người
này, trong nhận thức của tất cả mọi người, độc... Có càng nhiều ý nghĩa.
“Dẫn động dị chất nơi đây...”
“Loại độc này không phải độc phàm tục, đây là độc của Thần linh.”
“Ta từng nghe nói một loại thuật pháp liên quan đến Thần linh, tên là Thần
chú...”
“Duy có thuật của Thần linh, mới có thể hóa giải Thần chú.”
Ánh mắt đám tu sĩ nơi đây nhìn về phía ngọn núi thứ chín, hoặc nhiều hoặc
ít đều xuất hiện một chút kiêng kị, nhưng kiêng kị, đồng thời cũng có tham lam
không nhịn được mà dâng lên.
Điều này không mâu thuẫn.
Bởi vì giờ phút này trên ngọn núi thứ chín, theo Hứa Thanh ngồi xếp bằng,
từng tòa cấm sơn đang lần lượt hạ xuống trên đỉnh đầu.
Người có thể tới đây cướp đoạt núi, có một số là người đã có được cấm sơn,
mà lần này Hứa Thanh xuất thủ, sau khi ngạt chết, độc chết tất cả tu sĩ ở ngọn
núi thứ chín, cấm sơn vốn thuộc về bọn họ đã thành vật vô chủ.
Bây giờ trong lúc rơi xuống, chúng bị Hứa Thanh nâng tay tóm lấy toàn bộ.
Tất cả có hai mươi hai tòa cấm sơn!
Thêm năm tòa Hứa Thanh vốn có, giờ phút này hai mươi bảy tòa cấm sơn
thu nhỏ xoay quanh trên đỉnh đầu Hứa Thanh.
Lít nha lít nhít, giữa những ngọn núi có tia sét kết nối, tràn ra uy áp nồng
đậm.
Vô cùng đáng chú ý, khiến người ta động lòng.
Bởi vì nhìn từ giá trị, Hứa Thanh hiện tại đã ngang bằng với toà cấm khu
này.
Cấm khu mới có hai mươi bảy tòa cấm sơn, lại nhiều người muốn liều chết
cướp đoạt như thế, nhưng Hứa Thanh cũng có hai mươi bảy tòa như vậy...
Mà cấm sơn của hắn càng dễ giành được, thu hoạch lại càng lớn. Người
khác nhau, có cách nhìn khác nhau.