Nửa nén hương sau, có tiếng rít mơ hồ truyền đến từ đằng xa.
Hứa Thanh nheo mắt lại, yên lặng chờ đợi.
Thời gian không dài, một bóng dáng bay nhanh xuất hiện trong mắt Hứa
Thanh.
Người này là một thanh niên bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên, tu vi Linh
Tàng, nhưng lại bất ổn rõ ràng, hiển nhiên là có thương tích, nét mặt càng uể
oải, khóe miệng còn dính máu tươi.
Giờ phút này trong mắt hắn còn có vẻ lo nghĩ, sau khi đến gần chỗ Hứa
Thanh ẩn nấp, cả người hắn dừng lại, rồi lập tức xem xét xung quanh. Vì không
thu hoạch được gì, thế là hắn lại càng trở nên lo lắng, vừa muốn mở miệng nói
chút gì đó.
Nhưng vào lúc này, nơi xa truyền đến âm thanh xuyên kim liệt thạch, trong
bén nhọn còn lộ ra cảm giác nóng bỏng của lửa. Trong chớp mắt tiếp theo, một
bóng dáng như lửa đỏ được biển lửa vây quanh, xé gió mà tới.
Càng có âm thanh âm u lạnh lẽo, quanh quẩn nơi đây.
“Khâu Tước Tử, nếu ngươi và ta đã gặp được, như vậy thù cũ trước đó cũng
nên tính toán rồi, ngươi lại có thể chạy trốn đi đâu đây?”
Theo lời nói truyền ra, bóng dáng tu sĩ vừa đến dừng lại giữa không trung,
hiển lộ ra. Đó cũng là tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, cũng là thanh niên,
nhưng lửa hừng trên thân hắn, Hứa Thanh chưa từng nhìn thấy trên thân tu sĩ
bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên nào.
Trên đỉnh đầu hắn, thình lình còn có hai tòa cấm sơn đang xoay quanh.
“Thù cũ!” Vị Khâu Tước Tử bị đuổi giết đến đây, nghe vậy trong mắt lộ ra
vẻ phẫn nộ.
“Chuyện giữa ngươi và ta, năm đó ai oán ai, lòng dạ ngươi biết rõ!”
Nói xong, Khâu Tước Tử này khom người cúi đầu về bốn phía, nét mặt
thành kính, lớn tiếng mở miệng.
“Tiền thập trưởng Khâu Tước Tử thuộc Trầm Linh Ti Quyền trướng dưới
Tinh Viêm thần điện, cung nghênh Tinh Viêm Thần sứ!”
Hắn vừa mới nói ra lời này, nét mặt vị tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên truy
sát đến lập tức biến đổi, chợt nhìn xung quanh.
Xung quanh yên tĩnh, không có bất cứ dao động nào truyền đến.
Một lát sau, sắc mặt Khâu Tước Tử hơi trắng bệch, mà vị tu sĩ Viêm Nguyệt
truy sát đến kia thì cười khẽ một tiếng.
Cùng lúc đó, trong cung điện vàng kim giữa không trung, vị quý tộc Viêm
Nguyệt một tay chống trán kia bỗng mở hai mắt, lộ ra vẻ hứng thú.
“Thú vị đấy.”
Nói rồi, hắn nâng tay, nhẹ nhàng chỉ về nơi Hứa Thanh đang ẩn thân trong
cấm khu.
Hứa Thanh không muốn ra mặt.
Mặc dù lệnh bài Hồ Ly Bùn cho hắn không ngừng rung động và phát nóng,
nhưng Hứa Thanh vẫn lựa chọn bỏ qua, đồng thời tăng mạnh che lấp.
Đối với người không liên quan, hắn không có nghĩa vụ cũng không cần thiết
tham dự vào.
Còn Thần sứ mà đối phương mở miệng nói tới, Hứa Thanh đã thành thói
quen rồi.
Từ sau lần giả làm Thần sứ đầu tiên tại Thánh Lan đại vực, hắn dường như
có mối liên hệ không giải thích được với thân phận Thần sứ này, tại Tế Nguyệt
đại vực cũng là như vậy, bây giờ đến Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, có xuất
hiện tình huống tương tự, Hứa Thanh cũng không bất ngờ gì cả.
Dù sao, mình quả thật là cầm lệnh bài Hồ Ly Bùn cho.
Thế nhưng, Hứa Thanh vẫn có phần động lòng đối với hai tòa cấm sơn trên
đỉnh đầu vị tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc toàn thân trên dưới tràn ra ý vị
mặt trời thiêu đốt trước mắt này.
Cho nên kế hoạch ban đầu của hắn là chờ hai vị này lựa chọn xong, mình lại
ra tay, lấy đi cấm sơn.
Nhưng hết thảy ý nghĩ ấy, giờ phút này theo một chỉ của vị quý tộc Viêm
Nguyệt trong cung điện kia, bị cưỡng ép thay đổi.
Một chỉ này hạ xuống, trong lúc vô thanh vô tức, tầng che lấp của Hứa
Thanh và Đội trưởng bị xóa đi.
Thân thể Đội trưởng từ trạng thái sâu mềm khôi phục thành hình người,
ngồi xổm trên nhánh cây, đáy lòng nói thầm mấy câu.
Mà Hứa Thanh, giờ phút này thân thể của hắn cũng trở nên ngưng thực từ
trạng thái trong suốt. Đứng dưới tàng cây, sắc mặt hắn nhìn như bình tĩnh, rất
thong dong, nhưng trên thực tế nội tâm Hứa Thanh vẫn quanh quẩn dậy sóng.
Loại cảm giác bị người khác cưỡng ép bắt tới kia khiến hắn càng trở nên
cảnh giác.
Mà bọn họ hiển lộ cũng làm cho hai vị tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt Huyền
Thiên đang hết sức căng thẳng kia đều chấn động trong lòng.
Làm một bên thế yếu, tốc độ phản ứng của Khâu Tước Tử đương nhiên càng
nhanh hơn. Sau khi nhìn thấy Hứa Thanh và Đội trưởng, hắn thở dồn dập, lập
tức khom người cung kính cúi đầu.
“Bái kiến Thần sứ!”
Lúc này, cho dù trước mắt là Nhân tộc hay là bản tộc đều không quan trọng,
quan trọng là thân phận của đối phương. Điểm này hắn đã xác định thông qua
cảm ứng rồi.
Thân phận này đối với hắn, có thể cứu mạng.
Đây mới là trọng điểm.
Theo hắn cung kính cúi đầu, vị tu sĩ truy sát mà đến cách đó không xa cũng
thay đổi sắc mặt, nhưng thần điện trực thuộc khác biệt khiến cho hắn không
cách nào phát hiện tinh chuẩn như Khâu Tước Tử, nhất là dưới tình huống Hứa
Thanh hết sức tăng mạnh che giấu.
Mặt khác, thân phận Nhân tộc của Hứa Thanh và Đội trưởng cũng khiến cho
đáy lòng vị tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên này nghi hoặc mãnh liệt.
Hắn chưa bao giờ thấy, cũng chưa từng nghe nói trong Tinh Viêm thần điện
có tồn tại Thần sứ Nhân tộc. Đối với Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, tuyệt đại
đa số tộc đàn của đại lục Vọng Cổ đều là hạ tộc.
Trong đó cũng bao gồm cả Nhân tộc.
Chuyện hạ tộc biến thành Thần sứ, nếu thật sự xuất hiện, tất nhiên sẽ gây
chú ý.
Còn nữa, ba tòa cấm sơn trên đỉnh đầu Hứa Thanh cũng chứng minh một số
chuyện từ khía cạnh khác, nếu thật là Thần sứ, sao lại tới tham gia cuộc đi săn
lớn.
Nhưng hắn không muốn đi cược.
Cho dù thế nào, hai chữ Thần sứ này vẫn khiến hắn dâng lên kiêng dè trong
lòng, thế là hắn lui về sau một chút, nhìn chằm chằm Hứa Thanh, ánh mắt lấp
lóe.
Muốn từ bỏ việc đánh giết Khâu Tước Tử, hắn lại không cam tâm.
Tiếp tục xuất thủ, thì lại không xác định.
Một cảnh này rơi vào trong mắt Đội trưởng, hắn cảm thấy rất thú vị, hai tên
Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc trước mắt này, một kẻ bái lạy, một kẻ chần chờ.