Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1903: Lần này là Tinh Viêm Thần sứ




Trước mắt, theo canh giờ đến, quyền quý Viêm Nguyệt này hơi khép mắt

lại, khẽ hít một hơi.

Một hơi này vừa hút đến, thiên địa lập tức biến sắc, gió nổi mây phun.

Lồng ánh sáng màu vàng to lớn bao phủ trên cấm khu sụp đổ trong khoảnh

khắc, rồi chia năm xẻ bảy, lại hóa thành sương mù màu vàng kim cuồn cuộn, từ

bốn phương tám hướng hướng đi về cung điện chỗ Viêm Nguyệt quý tộc kia.

Chớp mắt đám sương mù đã xoắn tới, không vào cung trong điện, mà bị hút

vào trong miệng.

“Cấm khu mở ra, các tiểu tử, biểu diễn cho hay vào.”

Quý tộc Viêm Nguyệt này nhàn nhạt mở miệng, âm thanh như thiên lôi, nổ

vang bát phương.

Theo âm thanh vang vọng, một khắc sau, xung quanh cấm khu này, từng

bóng dáng thiên kiêu các tộc Viêm Nguyệt lần lượt xuất hiện, từng người triển

khai tốc độ cao nhất, xé gió mà tới.

Rồi bọn họ xông vào cấm khu từ phương hướng khác nhau.

Trong thời gian ngắn, cạnh tranh kịch liệt lập tức trình diễn bên trong cấm

khu này.

Ở đây, cho dù là chém giết, tranh đoạt, tử vong, đủ loại chuyện, người ngoài

cũng sẽ không can dự, vị quý tộc Viêm Nguyệt kia cũng chỉ như xem diễn trong

cung điện.

Mà rất nhanh, đã xuất hiện thương vong.

Dù sao không phải tất cả mọi người đều lựa chọn lập tức tiến về cấm sơn,

bởi vì đánh giết lẫn nhau cũng có thể thu hoạch được cấm sơn, mà đi săn những

người khác, đương nhiên là đơn giản hơn đi tranh giành với một đám người.

Nhưng hết thảy gợn sóng này đều bị ẩn giấu bên trong cấm khu. Nhìn từ bên

ngoài, mảnh cấm khu này tựa như một cái lỗ đen, cắn nuốt hết thảy, không có

bất cứ âm thanh hay dao động nào tràn ra.

Hoàn toàn yên tĩnh.

Thời gian trôi qua, rất nhanh, bảy ngày trôi qua. Mỗi một ngày, đều có

người tham dự cuộc đi săn lớn chạy đến, biến mất trong cấm khu, cũng có

người lựa chọn rời đi.

Nhưng điều kỳ dị là số lượng cấm sơn bên trong không có thay đổi quá lớn.

“Thật không thú vị lắm.”

Tại cung điện trong cấm khu, vị quý tộc Viêm Nguyệt đang xem kịch kia

ngáp một cái, rồi lắc đầu.

Cùng lúc đó, trong thời khắc quý tộc Viêm Nguyệt này cảm giác trò xiếc

này không hay, trên màn trời cách cấm khu này ngoài trăm dặm, bóng dáng Hứa

Thanh và Đội trưởng gấp rút chạy tới.

Suốt một đường, bọn họ không hề dừng lại, cuối cùng bảy ngày sau, đã đến

gần mục đích.

Mà cấm sơn trên đỉnh đầu Hứa Thanh cũng từ hai tòa trước đó biến thành ba

tòa.

Hiển nhiên trên đường tới, hắn cũng có thu hoạch khác.

“Hơi chậm.”

Hứa Thanh thì thào dưới đáy lòng. Thời gian đến chậm, tốc độ thu hoạch

cấm sơn chậm, Hứa Thanh cảm thấy trừ khi có thể thu hoạch lớn một chầu,

bằng không muốn lấy được một trăm ngọn núi, e là thời gian không đủ.

Nghĩ tới đây, Hứa Thanh ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn cấm khu yên tĩnh ở nơi

xa, tia sắc lạnh lóe lên trong mắt. Hắn xé gió mà đi, đội trường đi theo sau, nét

mặt lộ ra vẻ chờ mong.

Cứ như vậy, một nén hương sau, hai người bọn họ rốt cuộc đi tới biên giới

cấm khu. Khoảnh khắc bước vào cấm khu, sương mù dị chất xoắn tới, nhấn

chìm bóng dáng hai người vào bên trong.

Trong sương mù, Hứa Thanh cũng thay đổi khí tức theo đó, mà ẩn nấp đi.

Động tác của hắn không còn thẳng thắn thoải mái, mà là cong eo tiến lên,

mỗi một lần hiển lộ bóng dáng đều dung nhập vào trong hoàn cảnh rừng cây

xung quanh.

Loại phương pháp đi lại này là bản năng của Hứa Thanh.

Hắn đã từng sinh sống thật lâu trong cấm khu, cũng tiếp xúc với cấm khu rất

nhiều, cho nên dưỡng thành tập quán này.

Mà cấm sơn của hắn, sau khi bước vào cấm khu, dưới lực tác động từ bên

ngoài cũng thu nhỏ lại, xoay quanh trên đỉnh đầu giống như ở Huyền Nguyệt

phường.

Nhìn bóng dáng Hứa Thanh phía trước, trong mắt Đội trưởng lộ ra một tia

sáng kỳ dị. Đây không phải lần đầu tiên hắn trông thấy Hứa Thanh đi lại như

vậy trong cấm khu, nhưng lúc này đây hắn quan sát cẩn thận hơn.

Dần dần cách hắn di chuyển thân thể cũng thay đổi theo đó. Rất nhanh, hắn

đã học được một chút phương pháp của Hứa Thanh, đi trong cấm khu này giống

như Hứa Thanh, cong eo nhảy vọt lên trên nhánh cây đi trước khắp nơi.

Loại phương thức này làm cho bọn họ ẩn nấp trong chỗ tối ở một mức độ

nào đó, không dễ dàng lộ ra trước mặt người khác.

Vừa bay nhanh, Hứa Thanh cũng phát hiện ra nơi đây ảnh hưởng rất lớn đến

thần thức, hắn hết sức tản ra, cũng chỉ được trong phạm vi vài trăm trượng.

Đối với tu sĩ đã quen với việc quét qua thần niệm là biết được bát phương,

giờ phút này khó tránh khỏi sẽ có cảm giác hạn chế.

Về Tiểu Ảnh, nó còn đang ngủ say, lúc này không cách nào hỗ trợ.

Nhưng Hứa Thanh cảm thấy vẫn ổn. Sự quen thuộc với cấm khu khiến cho

hắn có thể thu hoạch càng nhiều tin tức hơn thông qua cỏ cây xung quanh, đạt

tới hiệu quả như tầm mắt gián tiếp.

Cho nên vừa đi đường, Hứa Thanh cũng đang quan sát xung quanh, chú ý

cỏ cây nơi này, chú ý dị thú nơi này, cũng chú ý tới cung điện vàng kim giữa

không trung dãy núi xa xa.

“Cung điện kia có cảm giác không hợp với nơi đây, khả năng cao chính là vị

trí của vị quý tộc Viêm Nguyệt kia. Xem ra vị đại nhân vật Viêm Nguyệt này

cũng là người mê xem kịch.”

Đội trưởng thấp giọng truyền âm.

“Tiểu A Thanh, trong bảy ngày này, nơi đây nhất định chết không ít người,

ta ngửi được mùi máu tươi rất nồng.”

Hứa Thanh gật đầu, ánh mắt đảo qua một vài hoa cỏ trên mặt đất xung

quanh, bên trong có một loại cỏ tên là Huyết Linh, trong lúc lay động, dáng dấp

chúng trông đẹp đến khác thường.

Loài cỏ này hấp thu khí tức tử vong mà sinh ra, nơi nào có tử vong, cành lá

của bọn chúng thường sẽ nghiêng về nơi đó.

Mà trong chớp mắt Hứa Thanh nhìn lại, cành lá của Huyết Linh thảo đầy đất

lập tức khẽ động, cùng chỉ về một phương hướng. Chúng động đậy nhanh

chóng, như đang hấp thu thứ gì.

Thần thức của Hứa Thanh không có phản ứng, nhưng hắn phát hiện lệnh bài

Hồ Ly Bùn cho mình có hơi dao động. Việc này khiến hắn hơi suy tư, bóng

dáng dừng lại, thuận thế ẩn nấp ở bên cạnh.

Đội trưởng cũng ngồi xuống trên nhánh cây, hóa thành một con sâu mềm,

không thấy tung tích.-